Tuy ba vạn hai không phải con số lớn nhưng cứ ném ra tùy ý như vậy thì vẫn tiếc vô cùng.
Lâm Ân cho là tai mình xuất hiện tình trạng nghe lầm, lắp bắp mà nói: "Đặt...Thật ạ?"
Nếu vừa nãy An Hoằng Hàn không lộ vẻ gì thì bây giờ trong đồng tử thoáng chút cân nhắc, "Đặt." Sau đó nắm lấy cằm tiểu hài tử, "Trẫm cho nàngmượn vốn đánh bạc, nàng định trả trẫm lãi mấy phần?"
Tịch Tích Chi kinh ngạc trợn to mắt, sao An Hoằng Hàn không chịu chút thiệt thòi nào vậy?
"Chia 5:5, được không?"
"Lỡ mà thua...Nàng tính trả lại tiền vốn cho trẫm thế nào?" Ngón tay hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng.
Hàng mi dài đen nhánh của nàng chớp chớp, nói rất chắc chắn: "Nhất địnhsẽ thắng. Ta có nắm chắc. Nhỡ thua thật, cùng lắm thì lấy bảo bối tanhét gầm giường trả nợ cho huynh."
An Hoằng Hàn lắc đầu, dẫn dắt từng bước, dẫn nàng nhảy vào cái bẫy củamình, "Trẫm không thiếu tiền. Nhỡ mà nàng thua thì hôn trẫm một cái."
Cũng không phải chưa từng hôn, Tịch Tích Chi định gật đầu ngay lập tức.
Bỗng hắn kề sát vào tai nàng, hạ giọng nói: "Lần này không phải là hôn nhẹ lên má là có thể xong chuyện. Hôn môi được không?"
Tịch Tích Chi cả kinh, quay đầu lại nhìn hắn, nhìn theo hai cánh môimỏng, hơi không dám xác định mà nói: "Có thể đổi điều kiện được không?"
Mặt càng lúc càng đỏ, nàng từ từ cúi thấp đầu. Theo nàng biết, ngườiphàm hôn môi chính là chuyện chỉ người yêu nhau mới làm. Chẳng qua nàngchỉ là sủng vật An Hoằng Hàn nuôi, sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-thu-thanh-phi/86552/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.