Edit: -Jenny-
Tiểu súc sinh không bị đói chết đó chứ?
Chủ tử dường như rất coi trọng nó a.
Thanh Dật thả chậm bước chân, muốn tranh thủ lúc Phượng Cửu Mộc đi dùng điểm tâm, cậu sẽ lén đi xem tiểu thú.
Thanh Dật xoay người thật nhanh, nhưng bỗng nhiên Phượng Cửu Mộc gọi cậu lại.
"Chủ tử, ngài có gì phân phó?"
Thanh Dật sắc mặt như thường, trong lòng hối hận gần chết, thầm cầu nguyện tiểu thú sống lâu trăm tuổi, ngàn vạn lần đừng bị đói chết.
"Ngày hôm qua, ngươi mang đùi gà qua đó nó có thích không?" Phượng Cửu Mộc đột nhiên hỏi nói.
Thanh Dật không nghĩ tới Phượng Cửu Mộc đột nhiên lại hỏi tới tiểu thú kia, trong lòng vô cùng chột dạ, căng da đầu nói: "Thích, đùi gà chủ tử ban thưởng nó đương nhiên là thích." Phượng Cửu Mộc vừa lòng gật đầu, tâm tình dường như rất tốt:
"Ngươi đi đến phòng ăn, lấy thêm đùi gà cho nó."
Hơi dừng một chút, bỏ thêm một câu: "Buổi sáng ăn đùi gà quá nhiều dầu mỡ, mang thêm cho nó chén cháo thanh đạm, đừng quên đem cháo làm nguội rồi mới cho nó"
Phượng Cửu Mộc sau khi dặn dò xong liền rồi khỏi. Bỏ lại Thanh Dật với nét mặt khó tin cùng hoảng sợ.
Thanh Loan đi qua Thanh Dật, kỳ quái nhìn cậu một cái, đôi mắt đẹp hiện lên nghi hoặc:
"Ngốc ở chỗ này làm gì? Ngươi không có việc gì làm sao?"
Thanh Dật hoàn hồn, cười thảm nói:
"Loan muội muội, ta có câu tận sâu từ đáy lòng muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-thu-vi-phi/2231546/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.