“Tam nương, thời gian không còn sớm nữa, em trở về phòng nghỉ ngơi đi”. Uông Ngọc Trân khép sổ sách trước mặt Đường Uyển lại, hơi đau lòng nhìn mắt nàng có vài tơ máu, nói. “Học cái gì cũng không thể học một lần xong hết được, chúng ta từ từ tiếp tục, đừng sốt ruột, chỉ cần em thật sự muốn học sẽ không bất bao nhiêu thời gian, đừng quá sức một hai ngày mà ngã bệnh, mất nhiều hơn được”.
“Đã muộn vậy rồi sao”. Đường Uyển vừa rồi chuyên tâm học, thời gian qua lúc nào chẳng hay biết, tỉnh lại mới nhận ra ngoài trời đã dần tối, sắp tới giờ phải lên đèn, nàng khẽ thở dài, không ngờ bản thân mải nhìn sổ sách một lúc nhoáng cái đã hết ngày.
“Trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai đến chỗ chị dâu”. Uông Ngọc Trân thu sổ sách lại cất đi, không cho Đường Uyển xem nữa, càng không cho nàng mang đi, chị biết tính Đường Uyển, nếu để nàng đem sổ sách về, rất có khả năng sẽ lại tiếp tục xem, với cái tính đó thì không biết xem đến giờ nào.
Đường Uyển rụt hai tay định lấy sổ về, ngượng ngùng cười cười. “Ngày mai lại đây cũng tốt, mất công em nhìn đến chỗ không hiểu lại chẳng ai giải thích cho em”.
Nếu sổ sách đã bị thu về, Đường Uyển cũng đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Về phòng nhớ rửa ráy rồi ngủ đi, đừng làm chuyện gì hao tâm tổn sức nhé”. Trước đó vài ngày Đường Uyển vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường tĩnh dưỡng, Hồ phu nhân cứng miệng nói với người ngoài là nàng bị cảm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-uyen-song-lai/375360/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.