6.
Lúc Giang Đông ý thức được người tên Cố Dã này có khả năng thật sự tồn tại, sắc mặt anh ta âm trầm đến dọa người.
Anh ta ném ly rượu đi, một cước đá lên người kẻ đang giỡn cợt, anh ta nói:
"Nam Thiến, bây giờ em sửa miệng chịu thua tôi, tôi con mẹ nó sẽ không so đo với em."
Tôi quét mắt nhìn đống hỗn độn đầy đất, mỉm cười nói với anh ta:
"Đừng nha Giang thiếu gia, không so đo anh liền không giống Cố Dã của tôi rồi."
"Có điều, Cố Dã của tôi lúc so đo lên sẽ không quăng ly rượu, đá tiểu đệ thấp kém như vậy, anh ấy bị trêu chọc nóng nảy cũng không hé răng, trực tiếp mò súng lên đạn, còn không quên lắp thêm cái ống giảm thanh."
Nói xong, tôi lấy tay giả làm súng, ngắm thẳng vào đầu anh ta.
"Bằng!"
Gân xanh trên trán Giang Đông dữ dội nổi lên, tôi liếc anh ta một cái cuối cùng, sau đó mỉm cười xoay người rời đi.
Ồn ào hỗn loạn ở phía sau không còn quan hệ với tôi nữa, tôi lau vệt nước mắt trên mặt đi.
Tạm biệt, Cố Dã.
Nếu đã từng dứt khoát rời đi, vậy thì bất luận thế nào cũng không nên đến làm phiền nữa.
7.
Sau cái đêm đó, cuộc sống của tôi bình yên trở lại.
Cố Dã không còn xuất hiện trong giấc mơ của tôi nữa, lúc không có việc gì khó tránh khỏi mất mát.
Giang Đông thông qua người khác truyền lời cho tôi, người kia nói:
"Chưa từng thấy anh Đông tức giận lớn như vậy, anh ấy thế mà lại cắt điện thoại của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dut-tinh/2277533/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.