Ôn Giản do dự gật đầu, rồi đi theo cảnh sát ra đình nghỉ chân bên ngoài ngồi xuống.
Thấy cô rất căng thẳng, Uông Tư Vũ mỉm cười:
– Đừng quá lo lắng, tôi chỉ đến tìm em để biết thêm tình tiết liên quan đến vụ án, không phải đến bắt em, yên tâm.
Câu nói này khiến Ôn Giản hơi xấu hổ, cô cười khẽ:
– Vậy anh hỏi đi.
Uông Tư Vũ hỏi tình hình liên quan đến vụ án tối qua.
Sau khi nhận được báo án, cảnh sát nhanh chóng xuất quân, tìm được thi thể chưa kịp xử lý trong hố rác đằng sau quán bar, nạn nhân là nữ, tạm thời chưa có manh mối của hung thủ, trong quán bar không có camera ghi hình.
Cảnh sát thông qua số điện thoại báo án tìm ra bốt điện thoại, trích xuất camera ghi hình, tra ra được trường học của cô từ phù hiệu trước ngực áo và biết được tin cô chuyển trường, vì không tra ra được địa chỉ cụ thể nên bắt buộc phải đến trường tìm cô.
Uông Tư Vũ tóm tắt lại vụ việc, sau đó hỏi cô có thấy rõ hung thủ hay không.
Ôn Giản lắc đầu.
– Không thấy gì hết sao?- Uông Tư Vũ nhíu mày- Dù chỉ là mũi giày hay dây giày cũng không?
Ôn Giản suy nghĩ, lắc đầu, lúc đó cô rất sợ, chỉ thấy một vũng máu lớn và cánh tay xụi lơ, còn lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
– Vì sao em cho rằng hung thủ vẫn còn trốn bên trong?
– Tiếng hít thở, người đó…- Ôn Giản nhíu mày- Lúc ấy bên trong rất yên tĩnh, tiếng hít thở của hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duy-chi-minh-em/166760/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.