Hoàng hôn đầu đông, gió tây từ đầu hẻm thổi qua đám dây điện chằng chịt và biển quảng cáo ố vàng vang lên tiếng xột xoạt vui tai.
Trên bãi đất trống, lũ trẻ vừa tan học đang nô đùa.
Ôn Giản bốn tuổi đứng ở một góc đất trống nhìn đám bạn chơi đùa cách đó không xa bằng ánh mắt hâm mộ.
Một cậu bé chơi diều hâu bắt gà chạy ngang qua trước mặt, Ôn Giản chần chừ một lúc, sau đó chạy về phía lũ trẻ, ngập ngừng nói:
– Anh ơi, cho em chơi chung với.
Đứa cầm đầu ngẩn ra, chưa trả lời cô, thì cậu bạn mập bên cạnh đã lớn tiếng đáp:
– Không cho.
Lời từ chối của cậu dẫn đến tiếng nhao nhao phụ họa:
– Mình cũng không cho.
– Đúng, không cho.
– Nội mình nói ba nó là người xấu, sẽ bắt cóc mấy đứa trẻ hư bán đi.
Mình không muốn chơi với nó đâu.
– Tụi mình qua kia chơi đi, đừng để ý đến nó.
…
Cả đám ì xèo một hồi rồi dắt nhau đi chỗ khác.
Ôn Giản nhắm mắt đuổi theo, mới đi vài bước đã bị cậu mập đi sau cùng đẩy mạnh:
– Không được đi theo bọn tao.
Ôn Giản còn nhỏ, không đứng vững, bị đẩy nên lảo đảo suýt ngã.
Vành mắt cô đỏ hoe, lí nhí giải thích:
– Ba em không phải người xấu.
Mẹ nói ba là người tốt.
Lời giải thích ấy chỉ đổi lấy lời phản bác ác ý của đám trẻ kia:
–
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duy-chi-minh-em/166764/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.