Đêm ấy hắn gần như không ngủ, trằn trọc trở mình, cuối cùng không chịu nổi mà đứng dậy đi ra ngoài dạo bước.
Đỗ Linh Tĩnh trong mơ hồ có nghe thấy chút động tĩnh, nhưng thân thể quá mệt mỏi, một giấc ngủ liền kéo dài đến tận hừng đông. Thu Lâm bưng điểm tâm vào hỏi nàng có muốn ăn gì không.
Nàng chẳng còn tâm trạng ăn uống, khẽ xua tay bảo thôi, rồi gọi Sùng An vào hỏi:
“Tuệ Vương điện hạ thế nào rồi?”
Sùng An lắc đầu, vẫn chưa nghe được tin tức gì.
Một đêm đã trôi qua, nếu đến giờ vẫn không có chuyển biến tốt, chỉ e dữ nhiều lành ít. Khi đó nếu thực sự xảy ra chuyện… liệu có thể giấu nổi thiên hạ bao lâu?
Đỗ Linh Tĩnh nghĩ tới những điều ấy mà càng nuốt không trôi nổi thứ gì, chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế bành, u sầu lật giở vài quyển sách cho khuây khoả.
Trong gian chính viện yên tĩnh chỉ còn tiếng gió thổi làm tàu lá chuối tây ngoài cửa sổ khẽ đong đưa.
Bỗng, tiếng bước chân quen thuộc của một nam nhân vang lên, nhịp bước gấp gáp đang tiến về phía nàng.
Đỗ Linh Tĩnh lập tức buông sách đứng dậy, định ra đón thì người nọ đã vén rèm bước vào.
Chưa kịp thấy rõ thần sắc hắn, nàng đã bị đôi tay rắn chắc kéo vào lòng, ôm chặt đến mức như muốn ép cả người nàng vào trong ngực hắn.
Trong vòng tay đầy run rẩy ấy, nàng nghe thấy giọng nói khàn đục mang theo chút run run bật ra từ lồng ngực hắn:
“Vương thái y… đã cứu được thính lực của Phùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duy-hua-hau-phu-nhan-chi-nguyen-nang-la-phu-nhan-hau-phu/2982485/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.