Tin dữ từ Tây An truyền về: đám cử tử vây quanh trước phủ Vinh Xương bá, miệng không ngớt lời mắng nhiếc. Vinh Xương bá, người một đời vì nước vì dân chinh chiến sa trường, cuối cùng đã rút kiếm tự vẫn.
Tin ấy vừa tới kinh thành, sóng to gió lớn nổi lên cuồn cuộn.
Lục Thận Như ngay trong ngày nghe được tin, sắc mặt lập tức trầm xuống đến cực điểm. Tây Bắc cũng truyền thư khẩn: ngoài chuyện Vinh Xương bá tự vẫn, quân doanh còn mất đi một danh tướng lừng lẫy. Việc đám thư sinh làm càng như mồi lửa ném vào đống củi khô, khiến tướng sĩ toàn quân phẫn nộ bừng bừng.
Những người đã vây trước phủ Vinh Xương bá đều bị quân đội bắt giữ. Đám tướng sĩ giận dữ muốn xử tử bọn cử tử ấy để tế đàn cho người đã khuất. Nhưng chém vài kẻ gây rối là việc dễ, song chém vào người cầm bút thì không dễ như vậy. Một khi khơi dậy toàn bộ cơn thịnh nộ của sĩ lâm, hoặc khiến quân tướng Tây Bắc biến loạn, thì sự việc sẽ không thể nào dập tắt được nữa.
Lục Thận Như hiểu rõ, nếu mọi chuyện tiếp tục leo thang, hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào. Điều duy nhất hắn có thể làm là trước hết ngăn chặn cơn giận trong quân.
Dù Dương gia có lỗi ra sao, Vinh Xương bá cả đời chinh chiến vì nước, bao lần cận kề sinh tử, lấy công lao hiển hách ấy, nay ông đã tự vẫn, triều đình nên ban sắc lệnh hậu táng để an ủi anh linh.
Sắc lệnh phong thưởng và hậu táng có lẽ không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duy-hua-hau-phu-nhan-chi-nguyen-nang-la-phu-nhan-hau-phu/2982486/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.