Quận chúa Ngũ Gia, người từng thề sống chết không chịu rời đi, vậy mà sau khi trở về lại lập tức sai gia nhân thu xếp hành lý.
Đỗ Linh Tĩnh còn cố giữ nàng ấy lại:
“Quận chúa không ở thêm vài ngày nữa sao? Ta còn nói với Đình Quân, bảo vài ngày nữa dẫn Tiểu La sang phủ chơi.”
Nàng mở lời níu giữ, thế tử chỉ mỉm cười không nói gì, duy chỉ có Ngũ Gia là ngại ngùng nhất, liên tục hắng giọng:
“Đợi hai hôm nữa cao nhân tới, ta sẽ quay lại.”
Nàng ấy bất ngờ nhắc đến “cao nhân”, khiến Ngụy Tông liếc mắt nhìn nàng:
“Quận chúa, là vị cao nhân nào vậy?”
Đỗ Linh Tĩnh lập tức mím môi nén cười, còn Ngũ Gia thì càng ngượng ngập, khó nói nên lời. Việc mâu thuẫn chưa phân rõ giữa nàng ấy và phò mã mà phải nhờ người ngoài chỉ điểm, thật sự khiến nàng ấy khó mở miệng.
Nàng ấy chỉ đáp qua loa: “Đó là khuê danh của người ta thôi, thế tử đừng hỏi nữa.”
Thế tử chưa từng nghe nữ tử nào có khuê danh là “Cao Nhân”, nhưng thấy nàng ấy không muốn nói thì cũng không hỏi thêm, chỉ cười phụ họa với quận chúa:
“Cái tên hay đấy.”
Đỗ Linh Tĩnh đưa tay che miệng mới không bật cười thành tiếng. Thế tử đúng là giỏi dỗ người.
Thế rồi nàng không cố giữ nữa, chỉ khi tiễn hai người ra cửa, nàng mới hạ giọng hỏi Ngũ Gia một câu:
“Chuyện thế tử cùng ngươi du sơn ngoạn thủy...?”
Sau bao vòng quanh co, Ngũ Gia suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.
Tại phủ Trung Khánh bá, khi màn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duy-hua-hau-phu-nhan-chi-nguyen-nang-la-phu-nhan-hau-phu/2982497/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.