Tôi Chung Tuấn Hải và Ôn Tịnh giống như ba nốt nhạc Đô, Rê, Mi trên khuông nhạc, vì mỗi người vừa khéo cách nhau một tuổi, tôi lớn nhất, sau đó đến A Hải, nhỏ nhất là Ôn Tịnh. Thực ra giữa chúng tôi cũng chỉ cách nhau vài tháng, nhưng vì đã sang năm khác nên dù muốn trẻ hơn cũng không được. Tôi chẳng thể nhường ai cái chức danh người “già” nhất nhóm, trong lòng luôn mơ ước có một người anh trai.
Sinh nhật tôi vào cuối năm, nhớ có một năm đến trường đăng ký học, vì chưa đủ tuổi nên không được nhận. Cũng không biếu lần nữa thế nào mà khi tôi đi học, tôi toàn học với các em nhỏ tuổi hơn.
Chúng tôi cùng nhau trốn học, sau đó lén đi ra ngoài bắt ong mật, leo núi… làm đủ mọi trò mà chúng tôi cho là thú vị. Bố mẹ tôi rất nghiêm khắc trong việc giáo dục tôi, nhưng vì lúc đó họ quá bận rộn nên mới lơi lỏng để tôi nắm được cơ hội đó.
Đến một ngày sự việc bại lộ, tôi và A Hải rất trượng nghĩ đứng ra chịu mọi hình phạt để bảo vệ chu toàn cho cô em gái Ôn Tịnh. Kết quả luôn là tôi bị đánh nhiều nhất, bởi bố tôi rất nóng tính.
Ba chuyện khiến tôi có ấn tượng sâu sắc nhất đối với Chung Tuấn Hải đó là:
Một.
Cho đến chín tuổi, tôi đã luyện bút lông được hơn ba năm, nhưng hoàn toàn là do bị bố tôi thúc ép. Nhất là đến kỳ nghỉ hè, bài tập của tôi mỗi ngày là luyện viết mười trang giấy.
Đương nhiên tôi cũng không phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duyen-kiep-truoc-no-kiep-nay/84767/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.