Chị Khuê chợt nhớ lại khoảng thời gian mình nằm viện.
Tỉnh lại sau biến cố lớn, chị Khuê không biết vì sao lòng bàn tay của mình lại có vết rạch.
Ngày, tháng, năm trên tờ lịch treo tường cũng không giống với ngày, tháng, năm trong trí nhớ của chị.
Chị nghi ngờ đầu óc mình có vấn đề.
Chị tò mò hỏi người thân xem đã có chuyện gì xảy ra.
Ông Tạm bịa chuyện lừa con gái rằng chị đang đi chợ thì bị kẻ biến thái tấn công.
Bà Được gật gù đồng tình với chồng, bà còn khẳng định chắc nịch là chị chỉ bị đãng trí sương sương do hoảng loạn chút xíu thôi chứ chẳng quên chuyện gì quan trọng cả.
Hiển nhiên, chị Khuê tin lời ba mẹ mình.
Điều đó đồng nghĩa với việc chị không tin mình có quen biết Lão Chủ.
Có lẽ, Lão Chủ thực sự bị thất tình như mọi người bàn tán, tâm trạng bất thường dẫn tới hành xử điên loạn.
Chị nhã nhặn nói:
- Lão Chủ… anh… nhận nhầm người rồi.
Anh Kiệt nghe chị Khuê nói xong lại càng thêm nẫu nề.
Nếu là chị của hồi mới cưới, chắc chắn sẽ gào lên hỏi anh xã của em làm sao thế? Giọng chị hồi đó vui tươi ghê lắm.
Rốt cuộc, anh đã tàn nhẫn đến nhường nào? Nếu như hôm đó, anh ở lại với chị thì đã không xảy ra chuyện rồi.
Nếu như vậy, đứa trẻ sẽ vẫn còn, chị cũng sẽ không bị sang chấn tâm lý.
Công nói rất đúng, Khuê của ngày xưa, cô gái năng động, hoạt bát của ngày ấy đã không còn nữa rồi.
Sự ngu xuẩn của anh đã hại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/e-qua-roi-mau-lay-chong-thoi/166900/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.