🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nghiêm Đường đến cục cảnh sát đúng giờ. Trước khi bước vào, Nghiêm Đường xuất trình giấy tờ và trình bày nguyên nhân tới, sau đó một nữ cảnh sát khoảng ba mươi tuổi đứng lên vẫy tay với anh.

“Đứa bé đã ở cục cảnh sát được một tuần.” Nữ cảnh sát vừa dẫn đường vừa nói, “Vốn đã để thằng bé quay về căn nhà cũ của ba mẹ nhưng năng lực trí tuệ có chút vấn đề, gần như không thể tự sinh hoạt. May là bên chúng tôi có một nữ cảnh sát trẻ không yên tâm, một tuần trước ghé qua thăm hỏi, thằng bé mới không chết đói.”

Nữ cảnh sát hiểu mối quan hệ giữa Nghiêm Đường và Ngải Bảo, không có huyết thống, kể cả là bà con xa cũng không phải.

“Đứa bé này ấy mà, không khóc không làm loạn, rất dễ nuôi.” Nữ cảnh sát dừng lại trước một cánh cửa, biểu cảm nghiêm nghị, có phần trịnh trọng, “Tôi hiểu anh Nghiêm đồng ý nhận nuôi một đứa trẻ không có quan hệ huyết thống đã xem như có lòng.” Cô dừng lại rồi nói tiếp, “Nhưng có những lời chúng tôi phải nói.”

“Cách mấy tháng chúng tôi sẽ kiểm tra một lần, nếu chúng tôi phát hiện anh Nghiêm làm tổn thương trẻ vị thành niên, hoặc ngược đãi…” Nữ cảnh sát không nói nữa mà nhìn Nghiêm Đường bằng ánh mắt sắc lẻm, ý tứ thế nào đã quá rõ ràng.

Nghiêm Đường nhìn nữ cảnh sát, không hề lộ ra biểu cảm như bị mạo phạm.

Anh không giải thích, cũng không đảm bảo gì, mặt không cảm xúc hờ hững trả lời: “Tôi biết rồi.”

Nữ cảnh sát lại liếc Nghiêm Đường, loại cảnh cáo này xem như làm theo phép, người khác thường cảm thấy không vui, thậm chí tức giận vì cảnh cáo của bọn họ, còn thái độ của anh không có gì đặc biệt. Cô im lặng đánh giá Nghiêm Đường từ trên xuống dưới một lượt. Vị này thoạt nhìn đáng tin cậy, hẳn là không có vấn đề gì.

Do vậy, nữ cảnh sát không nói gì nữa, quay người mở cửa.

“Đứa bé này tên là Ngải Bảo.” Cô mở cửa nhìn vào trong, biểu cảm nhu hòa.

Nhưng khi quay lại đối diện với Nghiêm Đường, sắc mặt lại quay về nghiêm túc: “Anh Nghiêm tiến vào làm quen với Ngải Bảo một chút, tôi xuống dưới xử lý vấn đề hộ khẩu cho anh trước.”

Nghiêm Đường gật đầu, không quá để ý thái độ của nữ cảnh sát, trong mắt anh, thái độ nghiêm nghị như vậy mới tốt.

Nữ cảnh sát hô lên: “Bảo Bảo, Bảo Bảo, anh Nghiêm tới thăm em, hôm nay em sẽ về nhà với anh Nghiêm, em mau ra đây nhìn xem.”

Giọng nữ cảnh sát dịu dàng như nước, ngọt dính như kẹo mạch nha, một đồng tính nam như Nghiêm Đường nghe thấy âm thanh này không khỏi liếc nữ cảnh sát một cái.

Người ta hay nói phụ nữ có ngàn sắc mặt, Nghiêm Đường xem như đã hiểu.

Nữ cảnh sát không thèm để ý ánh mắt của Nghiêm Đường, lại hô vài tiếng Bảo Bảo, hình như nghe thấy đáp lại nên cô mới gật đầu với Nghiêm Đường, còn mình thì đi xuống tầng dưới.

Nghiêm Đường bước vào phòng.

Bên trong rất rộng, ở giữa trống trơn, bên tay phải là một chiếc giường tầng tiết kiệm không gian, bên tay trái là phòng vệ sinh, Nghiêm Đường nhìn lướt qua, trong đó có vòi hoa sen.

Căn phòng này hẳn là cho nhân viên trực đêm sử dụng, nhưng vì Ngải Bảo nên mới đẩy chiếc giường sang bên. Nếu không lấy đâu ra không gian ở giữa đặt tấm lót nền ghép từ nhiều mảnh?

Nghiêm Đường im lặng quét mắt một vòng, cuối cùng thấy bóng dáng quay lưng về phía mình đang ngồi trên tấm thảm bị chặn lại bởi một chiếc tủ.

Vóc dáng đứa bé nhỏ con.

Em ngồi một mình ở đó, quay lưng về phía Nghiêm Đường, không có phản ứng gì, kể cả khi có người bước vào.

Nghiêm Đường nhớ lại lời cục cảnh sát nói với mình trước đó, đứa bé này không để ý đến ai, không có khuynh hướng tự bế, nhưng phản ứng chậm, không thích phản hồi người ta.

Nghiêm Đường suy nghĩ, có lẽ mình cần chủ động làm quen.

Anh cúi đầu nhìn tấm lót màu vàng và nâu xen kẽ trước mặt, khom lưng cởi giày, đôi chân mang tất màu xanh nước biển dẫm lên tấm lót nền, bước từng bước về phía Ngải Bảo.

Nghiêm Đường gần đến nơi, Ngải Bảo như bị thứ gì đó đánh động, đột nhiên quay đầu lại.

Nghiêm Đường ngơ người.

Ngải Bảo mặc một chiếc áo len dày, bên trong tùy ý mặc mấy chiếc áo thun, dù mặc mấy cái nhưng trông vẫn không mập mạp hơn là bao, ngược lại càng giống bị vùi lấp trong đống quần áo, càng nhỏ xinh hơn.

Lúc này Nghiêm Đường dám chắc mẹ anh đồng ý nuôi đứa bé không có quan hệ huyết thống này phần lớn là do nhóc con quá đẹp.

Ngải Bảo có đôi mắt màu nâu nhạt, khi ngước lên nhìn Nghiêm Đường, hai tròng mắt trông như màu mật ong, đúng lúc ánh mặt trời chiếu vào, mật ong tan chảy, từng hàng tia nhỏ bé sáng lấp lánh, hai mắt long lanh.

Không biết Ngải Bảo được nuôi nấng như thế nào, làn da trắng y như những bông tuyết ngoài trời, tuy nhiên được điểm tô thêm một chút hồng nhạt.

Hai mắt Ngải Bảo to tròn, lông mi vừa dài vừa cong, môi hồng hào, tóc áp sát tai, thoạt nhìn vừa phúc hậu vừa vô hại, giống cừu con.

Nghiêm Đường quay đầu, xấu hổ hắng giọng. 

Vừa nãy bốn mắt nhìn nhau, không ai nói lời nào, anh xem em, em xem anh, ít nhiều sẽ ngượng ngùng. Ngải Bảo còn ngồi dưới đất, chớp mắt, ánh mắt bám theo từng cử động của Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường quay đầu sang phải, đầu Ngải Bảo cũng quẹo sang phải theo, Nghiêm Đường quay hướng ngược lại, nhìn ngoài cửa sổ trầm ngâm không nói, Ngải Bảo cũng quay sang trái.

Ngải Bảo chớp mắt, nhìn chằm chằm Nghiêm Đường, như thể rất tò mò.

Từ nhỏ đến giờ, Nghiêm Đường chưa từng gặp đứa bé nào ngoan như vậy, hàng ngày anh chỉ giao tiếp với khách hàng, cấp dưới, bạn tình, bạn bè và anh em, anh gần như không có kinh nghiệm giao lưu với trẻ con.

Một lát sau, Nghiêm Đường thử mở lời: “Ngải Bảo đúng không, anh là Nghiêm Đường.”

Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường, không nói một lời.

Nhưng hình như Ngải Bảo nghe hiểu tên mình, em chớp mắt, hai mắt sáng lấp lánh.

Mở miệng nói được câu đầu tiên, sau đó đơn giản hơn rất nhiều.

Nghiêm Đường quỳ một gối, đối diện với Ngải Bảo: “Từ giờ anh là người giám hộ của em, sẽ nuôi em đến khi em trưởng thành, sau khi trưởng thành sẽ căn cứ vào việc em có năng lực sinh hoạt độc lập hay không để xem xét tiếp tục nắm giữ quyền giám hộ.”

Ngải Bảo nghe xong thì quay cả người lại đối diện với Nghiêm Đường.

Ngải Bảo mặc chiếc quần bông rất dày, nó khiến cử động của em không dễ dàng cho lắm.

Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo chật vật với chiếc quần bông không khỏi muốn giơ tay giúp đỡ. 

Chỉ là hiện tại bọn họ không thân, Nghiêm Đường đành nhìn Ngải Bảo uốn éo như tằm chậm rãi quay người lại, cho đến khi em ngồi ổn định, Nghiêm Đường mới phát hiện hai tay Ngải Bảo vẫn đang ôm một quả bóng cao su in hình Cừu Vui Vẻ và Sói Xám.

Hoa văn trên quả bóng bong tróc từng mảng, Cừu Vui Vẻ đã trọc đầu, còn Sói Xám thì cụt đuôi.

Nhưng Ngải Bảo vẫn ôm bằng hai tay, dáng vẻ cực kỳ quý trọng.

Ngải Bảo vẫn nhìn Nghiêm Đường chăm chú, chỉ là không nói lời nào.

Nghiêm Đường tiếp tục: “Em sẽ sống cùng anh, nhưng bình thường anh rất bận. Anh mời một bảo mẫu chăm lo cuộc sống cũng như cơm nước cho em, nếu em còn yêu cầu gì khác thì có thể nói thẳng với anh, nếu hợp lý, anh sẽ đáp ứng.”

Nghiêm Đường xem như thành công từ thời niên thiếu, hiện tại là một chàng trai trẻ thành đạt, anh không ngại nuôi thêm một người.

Ngải Bảo kế thừa hai căn hộ của ba cùng tài sản mấy chục vạn, anh cũng không có ý định đụng đến.

Ngải Bảo vẫn không lên tiếng, chỉ ngắm anh, hai tay vẫn ôm bóng cao su.

Nghiêm Đường cũng ngắm Ngải Bảo, anh cho rằng vừa rồi mình nói quá nhanh nên Ngải Bảo chưa kịp phản ứng?

Cục cảnh sát nói Ngải Bảo có một chút vấn đề về trí tuệ và phản ứng chậm mà thôi, không phải không nghe hiểu người khác nói gì.

Vì vậy Nghiêm Đường đang định nói lại một lượt, lần này cố gắng nói chậm hơn.

Ngay khi anh định mở miệng, Ngải Bảo bỗng cất tiếng: “Chào anh, em là Ngải Bảo.”

Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường, chớp mắt, giơ quả bóng ra trước: “Anh muốn chơi bóng không ạ?”

Giọng Ngải Bảo khe khẽ cộng thêm chút non nớt. Nghiêm Đường bất động, im lặng nhìn Ngải Bảo. Ngải Bảo vẫn nhìn anh bằng ánh mắt chờ mong, đôi tay nâng lên một xíu.

“Cảm ơn.” Nghiêm Đường đành nhận lấy quả bóng Cừu Vui Vẻ và Sói Xám bong tróc.

Nghiêm Đường mặt không cảm xúc nhìn quả bóng trong tay, hiểu ra người của cục cảnh sát nói Ngải Bảo phản ứng chậm là có ý gì.

Nghiêm Đường lại cúi đầu nhìn đứa bé với mái tóc bồng bềnh đang nghiêng đầu nhìn mình, nghĩ thầm tốc độ phản ứng này nào bằng được cừu.

Nói là con lười có khi không quá.

Ngải Bảo cảm nhận được ánh mắt hơi ngán ngẩm của người bạn mới, khó hiểu nghiêng đầu, chớp mắt nhìn Nghiêm Đường.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.