Cứ như vậy, đóa hoa hồng biến thành một bức tranh, được lưu giữ lại mãi mãi. … Về chủ đề người mẫu nhí, Nghiêm Đường và Trần San tình cờ trò chuyện trong một bữa ăn trưa. Nghiêm Đường không kể những điều Ngải Bảo từng trải qua, anh chưa từng nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ nói với người khác. Dù là bạn bè thân thiết đến đâu, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ nói ra chuyện này. Chuyện là do Trần San vừa ăn cơm vừa lướt Taobao, nhìn thấy quần áo trẻ em nên mới nhắc tới. “Bây giờ quần áo của trẻ con vừa tinh xảo vừa xinh xắn.” Ngón tay Trần San lướt l màn hình điện thoại. “Anh xem cái váy này này, còn đẹp hơn cả mấy cái váy thiết kế cho phụ nữ trưởng thành mà tôi từng xem ở mấy cửa hàng chuyên bán đồ hiệu nữa.” Cô vừa nói vừa giơ điện thoại lên cho Nghiêm Đường xem. Nghiêm Đường liếc nhìn. Trên màn hình điện thoại của Trần San là ảnh một bé gái khoảng bốn tuổi với nụ cười ngọt ngào và tóc buộc hai bím, mặc một chiếc váy ren màu đỏ dài đến đầu gối. Bức ảnh rất đẹp, giá tiền bên dưới cũng “đẹp” không kém. Chỉ riêng chiếc váy trẻ em này đã có giá hơn năm trăm tệ. Không phải Nghiêm Đường keo kiệt, nhưng dù anh không thiếu tiền, thì một chiếc áo phông hay áo khoác thể thao người lớn anh mặc cả bộ chỉ tầm năm, sáu trăm tệ. Quần áo trẻ em thì tốn bao nhiêu vải? Chi phí bao nhiêu? Vậy mà lại cần hơn năm trăm tệ. Trần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761659/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.