Cuối cùng, mùa thu tới, lá vàng rơi. Pauline trông có vẻ rất buồn. Bên cạnh là một chiếc ba lô nặng trĩu. … Ngải Bảo phát hiện trong nhà có thêm một người. Người này gầy gò, trắng trẻo, đang ngồi trên ghế sofa của Ngải Bảo, xem TV của Ngải Bảo. Ngải Bảo đã nhìn thấy từ trên cầu thang, em dụi mắt, vẫn còn hơi ngái ngủ. Em mới tỉnh dậy, đầu óc chưa tỉnh táo lắm. Ngải Bảo nhìn Ngụy Tiểu Liên chăm chú, suy nghĩ một lúc, rồi lặng lẽ đi tới nhà bếp. Em định nói cho Nghiêm Đường biết phát hiện của mình! Ghế sofa và Cậu Bé Bọt Biển của em bị chiếm mất rồi! Phòng bếp phát ra tiếng bịch bịch bịch, Ngải Bảo cảm thấy Nghiêm Đường đang ở trong đó. Ngải Bảo không hề biết rằng khi em cho rằng mình lén lút lẻn vào bếp một cách thần không biết quỷ không hay, thì Ngụy Tiểu Liên ở phòng khách cũng đang lén lút quan sát em. Ồ, thì ra Nghiêm Đường thích kiểu này? Ngụy Tiểu Liên nghĩ thầm, không biết là tìm đâu ra đứa nhỏ này, nhìn tươi mơn mởn ghê. Ngải Bảo tươi mơn mởn đang chuẩn bị đánh úp Nghiêm Đường. “Nghiêm Nghiêm ơi!” Ngải Bảo từ phía sau Nghiêm Đường bất ngờ ôm chầm lấy anh, hét lớn. Từ lúc Ngải Bảo lén lút kéo cửa phòng bếp lẻn vào, Nghiêm Đường liếc mắt một cái là đã phát hiện ra, chẳng hề ngạc nhiên mà chỉ bình tĩnh lắc nhẹ lọ muối trong tay. “Sao thế, Bảo Bảo?” Nghiêm Đường đặt lọ gia vị xuống, vặn nhỏ lửa, quay lại hỏi Ngải Bảo, “Trong bếp toàn mùi dầu mỡ, sao em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761665/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.