Can đảm là buổi tối đến lượt bạn chịu trách nhiệm
Kiểm tra động tĩnh trong phòng.
…
Do ở gần biển, nhiệt độ ngày đêm ở thành phố N giữa tháng sáu chênh lệch khá lớn. Ban ngày mặt trời lên cao, tiết trời oi bức, buổi tối gió biển thổi lồng lộng, lại mát mẻ.
Nghiêm Đường đặt riêng cho mình và Ngải Bảo một phòng ở khách sạn nghỉ dưỡng nhìn ra biển. Từ ban công nhìn ra ngoài, không chỉ thấy bể bơi của khách sạn, mà còn có thể thấy đường bờ biển cách đó không xa.
Hiện giờ Ngải Bảo đang ngủ ngon lành trên chiếc giường lớn.
Hôm nay em dậy hơi sớm, sức lực không đủ. Trên máy bay, Ngải Bảo luôn trong trạng thái phấn khích, sau khi ăn trưa xong, em không chịu nổi, bắt đầu buồn ngủ.
Nghiêm Đường xem tin nhắn Trần San gửi tới.
Với mục đích thư giãn, lịch trình của họ không dày đặc. Ngày đầu tiên đến nơi, chỉ có một hoạt động nướng BBQ hải sản vào buổi tối, thời gian còn lại để nhân viên tự sắp xếp.
Ngày mai thì chỉ đi chơi một hòn đảo, buổi chiều là về.
“Bảo Bảo, em có muốn ra biển đi dạo không?” Nghiêm Đường vòng tay ôm Ngải Bảo đang nằm sấp trong lòng mình không chịu dậy, nhẹ nhàng hỏi em.
Ngải Bảo ưm ưm hai tiếng.
Em dụi mắt, vẫn chưa hiểu rõ tình hình.
“Chúng ta sắp ra biển ạ?” Ngải Bảo hỏi.
Em mặc áo phông hình vịt vàng và quần lót Cậu Bé Bọt Biển, ngồi trong lòng Nghiêm Đường, vẫn còn hơi ngơ ngác.
Nghiêm Đường vén tóc em ra sau tai:”Bây giờ là hơn bốn giờ chiều, nắng không gắt lắm, tiết trời mát mẻ, nếu Bảo Bảo muốn ra biển, chúng ta có thể đi.”
Ngải Bảo ồ một tiếng.
“Vậy Ngải Bảo có thể mặc quần bơi Cậu Bé Bọt Biển của mình không ạ?” Ngải Bảo hỏi.
Nghiêm Đường suy nghĩ, thực ra anh hơi lo Ngải Bảo mặc quần bơi Cậu Bé Bọt Biển sẽ bị người khác nhìn bằng ánh mắt khác thường.
Nhưng nếu Ngải Bảo muốn……
Cũng không phải là không thể.
“Được, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường gật đầu.
Nghiêm Đường vẫn luôn biết tỷ lệ chân và người của Ngải Bảo thực ra rất đẹp.
Có lẽ do Nghiêm Đường tập thể hình quanh năm, mỗi lần tắm cho Ngải Bảo, nhấc Ngải Bảo đứng dậy, đều cảm thấy tỷ lệ cơ thể của Ngải Bảo rất hoàn mỹ.
Quần bơi Cậu Bé Bọt Biển chỉ dài đến giữa đùi Ngải Bảo, Ngải Bảo từ phòng thay đồ đi ra, màu vàng tươi của chiếc quần bơi càng làm nổi bật đôi chân của vừa dài vừa trắng.
Chân Ngải Bảo không có mấy cơ bắp, mỗi ngày em chỉ thích ăn kẹo mè và uống trà sữa, cũng không thích vận động, có cơ bắp mới là lạ.
Nhưng chân của em thật sự rất đẹp, nuột nà và duyên dáng, từ bắp chân đến gốc đùi, giống như họa sĩ dùng bút than trên giấy vẽ, kéo ra một đường cong mượt không chút trở ngại.
Nếu Ngải Bảo nằm xuống, bụng em không căng tròn thì càng tốt hơn.
“Bảo Bảo…” Nghiêm Đường xoa cái bụng căng lên của Ngải Bảo khi em nằm trên giường, “Xem ra hôm nay bụng của em cũng rất vui.”
Ngải Bảo bắt lấy bàn tay to đang xoa bụng mình của Nghiêm Đường, em chớp mắt: “Vâng ạ!”
“Bụng ngày nào cũng rất vui nha.” Em nói.
Nghiêm Đường bật cười.
Anh kéo Ngải Bảo dậy, để Ngải Bảo ngồi trên đùi mình.
“Được rồi, tuy bây giờ là chiều tối, nhưng Bảo Bảo vẫn phải bôi kem chống nắng cẩn thận mới được.” Nghiêm Đường nói rồi lấy kem chống nắng mua sẵn, bóp một ít vào lòng bàn tay, bôi cho Ngải Bảo.
Ngải Bảo không thích cảm giác nhơn nhớt của kem chống nắng.
Em vặn vẹo, cảm thấy mình trơn tuột.
“Nghiêm Nghiêm cũng phải bôi!” Ngải Bảo nói.
Nghiêm Đường ngẩn ra một chút.
Anh quen sống qua loa, đúng là không định bôi kem chống nắng cho mình.
Ngải Bảo nhận ra sự do dự của Nghiêm Đường, em chớp mắt: “Ngải Bảo muốn Nghiêm Nghiêm cũng trơn tuột!”
Em bụp một tiếng, ôm lấy Nghiêm Đường chỉ mặc quần bơi trên người, cọ vào người anh làm nũng.
Nghiêm Đường dở khóc dở cười nhìn Ngải Bảo trong lòng mình giống như một con cá chạch uốn a uốn éo.
“Được rồi, cảm ơn Bảo Bảo, bây giờ trên người anh cũng toàn là kem chống nắng.” Nghiêm Đường xoa đầu Ngải Bảo.
Lúc ra ngoài, Nghiêm Đường và Ngải Bảo vẫn mặc áo phông và quần ngắn bên ngoài.
Ngải Bảo không quen đi dép tông, chân em quá non, dép tông cọ đau ngón chân cái của em.
Em chỉ tò mò đi thử, đi vài bước, bàn chân đã đỏ ửng.
May mà Nghiêm Đường suy nghĩ chu đáo, mang theo đôi dép lê hình heo hồng mà em quen đi trước đây.
Khách sạn Nghiêm Đường và Ngải Bảo ở ngay gần bờ biển, ra khỏi khách sạn đi vài bước là đến biển.
Nghiêm Đường xách dép của mình và Ngải Bảo.
Cát rất sạch, họ hoàn toàn có thể đi chân trần.
Cát trắng mềm mại của bãi biển chậm rãi trườn trên mu bàn chân của Ngải Bảo và Nghiêm Đường, Ngải Bảo bưng trái dừa Nghiêm Đường vừa mua cho, vừa hút vừa dùng chân chào hỏi cát.
Bây giờ là giữa tháng sáu, vẫn chưa đến mùa du lịch cao điểm của thành phố N, nhìn ra xa, người trên bãi biển không nhiều, rải rác tốp năm tốp ba, đa phần mặc đồ bơi.
Ngải Bảo và Nghiêm Đường nắm tay nhau, hai người đi dọc bờ biển.
Nước biển dâng lên rồi hạ xuống, Ngải Bảo nhìn dấu chân mình và Nghiêm Đường để lại trên cát từ sâu thành nông, cuối cùng bị nước biển cuốn đi.
“Chân của Nghiêm Nghiêm to hơn!” Ngải Bảo chỉ vào dấu chân trên mặt đất.
Nghiêm Đường cúi đầu nhìn.
Anh đi giày cỡ 44, coi như chân to rồi, chân Ngải Bảo thì anh nhớ là cỡ 38, so với mình đúng là nhỏ hơn rất nhiều.
“Đây là chân to của Nghiêm Nghiêm!” Bàn chân mập của Ngải Bảo giẫm lên mu bàn chân Nghiêm Đường.
Da em vốn đã trắng, chân lại mịn màng non nớt.
Lúc chân Ngải Bảo đè lên bàn chân to của Nghiêm Đường, dưới sự tương phản của làn da màu lúa mì gần như màu đồng của Nghiêm Đường, trông càng trắng nõn hơn.
“Đây là chân nho nhỏ của Bảo Bảo.” Nghiêm Đường cúi người, phủi sạch cát trên mu bàn chân Ngải Bảo.
Kẻo lát nữa, cát làm đau chân em.
Bàn tay to của Nghiêm Đường sờ lên chân Ngải Bảo, khiến Ngải Bảo cảm thấy hơi nhột.
Ngón chân em co lại, cười khanh khách.
Nghiêm Đường đứng thẳng người, anh phủi tay, rũ sạch cát trên tay, nắm bàn tay đầy thịt của Ngải Bảo tiếp tục đi.
Đúng ra hôm nay hai người họ không nên mặc quần bơi, gần tối rồi, cả hai đều không có ý định xuống nước.
Hai người họ đi dạo loanh quanh, đi vài vòng, tiện thể xây một lâu đài cát, vừa hay Trần San gọi điện thoại đến.
Tiệc BBQ hải sản sắp bắt đầu, cô cố ý nhắc nhở Nghiêm Đường đến kịp giờ.
Nghiêm Đường ừ một tiếng rồi cúp máy.
Ngải Bảo vẫn đang hoàn thiện tường thành của lâu đài cát của em và Nghiêm Đường.
“Ở đây có một cái cổng!” Ngải Bảo nói, “Cái cổng này to một chút, như vậy rồng béo ú có thể vào chơi!”
Nghiêm Đường ngồi bên cạnh Ngải Bảo, hơi nghi hoặc: “Tại sao lâu đài lại phải chừa một cái cổng cho rồng?”
Ngải Bảo vừa làm cho cái cổng cao to đó dày dặn hơn, vừa trả lời Nghiêm Đường: “Bởi vì như vậy rồng béo ú có thể từ cổng lớn đi vào, tìm công chúa và hoàng tử chơi nha!”
Ngải Bảo nói: “Như vậy bọn họ có thể cùng nhau ăn kẹo mè ạ!”
Nghiêm Đường nhướng mày, anh không nhớ mình từng kể cho Ngải Bảo nghe loại truyện cổ tích phương Tây về rồng bắt công chúa này.
“Là giáo sư Tăng kể chuyện cho Bảo Bảo à?” Nghiêm Đường hỏi.
Ngải Bảo ngồi trên bãi cát, mông và đùi em dính đầy cát.
Em nghe vậy, nghiêng đầu suy nghĩ.
“Không phải ạ.” Em trả lời, “Là rồng béo cũng thích ăn kẹo mè trong mơ của Ngải Bảo nói.”
“Rồng béo nói mình cô đơn lắm, nó muốn đi tìm người khác chơi.” Ngải Bảo nói, “Nhưng nó to quá, không vào được cổng nhà mọi người, nên rất chán nản, nó không có cách nào trở thành vị khách được mọi người chào đón.”
“Nếu làm cổng cao cao to to, rồng béo có thể đến thăm người khác nha.” Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường nói.
Nghiêm Đường nghe mà hai hàng lông mày vô thức dịu lại.
“Vậy thì tốt, loại cổng vừa cao vừa to này chắc chắn sẽ giúp rồng đến thăm người khác dễ dàng hơn.” Nghiêm Đường nói.
Anh nói, rồi vươn tay phủi đi hạt cát trên cằm Ngải Bảo.
Nghiêm Đường lại cùng Ngải Bảo tiếp tục xây lâu đài có thể cho con rồng béo ú đến thăm.
Đến khi Trần San gọi cuộc điện thoại thứ hai, anh mới kéo Ngải Bảo đứng dậy.
“Anh đâu rồi?” Nơi Trần San đang đứng ồn ào náo nhiệt, giọng nói của cô hơi mơ hồ.
“Sắp rồi, đang trên đường.” Nghiêm Đường phủi cát trên mông Ngải Bảo.
Trần San lại nói thêm vài câu gì đó, đại ý loanh quanh không có gì ngoài việc thúc giục Nghiêm Đường, tiệc sắp bắt đầu rồi.
Nghiêm Đường và Ngải Bảo vừa thu dọn dụng cụ xúc cát, vừa kẹp điện thoại ậm ừ đáp bừa.
Đợi Trần San lải nhải xong, cúp máy, Nghiêm Đường mới dắt Ngải Bảo đi ra khỏi bãi cát.
Ngải Bảo và Nghiêm Đường đi, họ lại để lại một chuỗi dấu chân sâu nông nối tiếp nhau.
Thỉnh thoảng Ngải Bảo lại quay đầu, nhìn lâu đài cát em xây cho con rồng béo ú.
“Bảo Bảo, em không nỡ rời xa lâu đài à?” Lần thứ năm Ngải Bảo quay đầu lại nhìn, rồi lại quay đầu về, Nghiêm Đường véo bàn tay mập của Ngải Bảo hỏi.
“Không ạ.” Ngải Bảo phủ nhận.
“Ngải Bảo chỉ đang xem lâu đài bị biển mang đi thôi ạ.” Ngải Bảo nói, “Biển vù vù mang lâu đài đi, nó sẽ mang lâu đài đến nơi rồng béo ú ở.”
Nghiêm Đường gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, biển sẽ mang lâu đài đến nơi nó ở.”
Hai người họ rời khỏi bãi cát đến ven đường.
Nước biển yên lặng lắng nghe Nghiêm Đường và Ngải Bảo bàn luận về mình, nó tiện thể cuốn đi dấu chân của hai người.
Tuy Trần San đã thúc giục hai lần, nhưng Nghiêm Đường không định đi thẳng đến đó.
Anh vẫn muốn đưa Ngải Bảo về khách sạn trước, gột sạch cát trên người, thay một bộ quần áo sạch sẽ hơn, rồi mới đi ăn cơm. Huống hồ định vị Trần San gửi ở gần khách sạn của họ, Nghiêm Đường xem qua, cho dù đi bộ chắc chưa đến hai mươi phút.
“Bảo Bảo, lát nữa chúng ta sẽ đi ăn BBQ hải sản. Em phải cẩn thận với vỉ nướng, tránh xa những nơi có lửa, nhớ chưa?” Nghiêm Đường nói với Ngải Bảo đang mặc áo phông ngắn tay hình Patrick Star bên cạnh.
“Em muốn ăn gì, cứ nói với anh, anh đi nướng cho em, bản thân em đừng chạm vào vỉ nướng, được không, Bảo Bảo?” Nghiêm Đường véo khuôn mặt mềm mại của Ngải Bảo.
Ngải Bảo bưng trái dừa mới mua, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ!”
Trái trong tay em là dừa xiêm vàng, khác với trái dừa xiêm xanh lúc chiều, Ngải Bảo cảm thấy nước dừa của nó ngon hơn một chút.
Thoang thoảng mùi sữa.
Thực ra Ngải Bảo không rõ BBQ là gì, nhưng nhìn dáng vẻ Nghiêm Đường hơi căng thẳng, em vẫn an ủi Nghiêm Đường một chút.
“Nghiêm Nghiêm đừng lo lắng nha.” Em nói rồi đưa trái dừa cho Nghiêm Đường, “Anh có thể uống một ngụm nước dừa của Ngải Bảo, ngon lắm đó.”
Được an ủi ngược lại, Nghiêm Đường ngừng lo lắng.
Anh bật cười xoa mái tóc xoăn của Ngải Bảo.
Ngải Bảo vẫn đang bưng trái dừa, mắt sáng rực nhìn anh.
Rõ ràng Ngải Bảo cảm thấy nước dừa ngon nhất định có thể an ủi được Nghiêm Đường.
“Vậy thì cảm ơn Bảo Bảo.” Nghiêm Đường cúi đầu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước dừa trong tay Ngải Bảo.
Nước dừa có một vị ngọt thanh đặc biệt, khác với sự đậm đà của nước cốt dừa, Nghiêm Đường uống vào, cảm thấy ngon miệng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.