🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Can đảm là khi đọc truyện trinh thám không lật trước mấy trang cuối

Để xem trộm “rốt cuộc hung thủ là ai”.

Ngải Bảo chưa từng ăn hải sản.

Ở nhà, dì Trương chỉ nấu cho em cá vược hấp hay tôm luộc gì đó. Những sinh vật biển khác, ví dụ như bạch tuộc, cua, những loại có hình dáng tương đối đặc biệt, Ngải Bảo mới chỉ nhìn thấy trong sách giáo sư Tăng đưa cho.

“Đây là bạch tuộc ạ?” Ngải Bảo chỉ vào xiên nướng trong tay Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường ngẫm nghĩ: “Đây là mực ống, chắc không phải bạch tuộc đâu nhỉ?”

Ngải Bảo ồ một tiếng.

Em nhận lấy xiên mực nướng không ớt không tiêu ít dầu ít muối tốt cho sức khỏe mà Nghiêm Đường đưa cho, cẩn thận cắn một sợi râu mực từ que xiên dài.

Ngải Bảo nhai, cảm thấy có độ đàn hồi.

“Cái này giống như kẹo dẻo QQ cưng cứng vậy!” Ngải Bảo vừa nhai vừa nói.

“Nhưng con mực này có phun mực đen không ạ?” Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường hỏi.

Trong tay Nghiêm Đường đang cầm một nắm hải sản đã nướng xong.

Anh cẩn thận gỡ xương trong cá nướng ra.

“Chắc là không đâu.” Nghiêm Đường không ngẩng đầu lên mà trả lời, “Nếu phun mực thì Ngải Bảo không ăn nữa à?” Anh thuận miệng hỏi.

Ngải Bảo lại cắn một sợi râu mực nữa.

Em tiếp tục nhai nhóp nhép: “Không ạ! Ngải Bảo chỉ hỏi thôi!”

Cho dù mực ống là loại hải sản có văn hóa, Ngải Bảo vẫn không chút lưu tình mà ăn sạch nó.

Bởi vì Ngải Bảo phát hiện con cá ngoe nguẩy mang tên mực ống ăn ngon.

Nghiêm Đường ừ một tiếng, tiếp tục gỡ xương cá cho Ngải Bảo.

Mặc dù tiệc BBQ hải sản là hoạt động của công ty, nhưng Nghiêm Đường chỉ lộ mặt một lát, chào hỏi nhân viên một tiếng, rồi dắt Ngải Bảo ngồi ở một góc khuất.

Công ty của họ không có kiểu lãnh đạo phát biểu, chỉ là mọi người đều xác định rõ mục tiêu rồi cố gắng làm việc, thành tích đạt được mọi người đều vui vẻ, thành tích không hoàn thành thì tìm vấn đề, tìm nguyên nhân, ai đục nước béo cò hay hiệu suất thấp, sau ba lần cảnh cáo là đuổi việc.

Vị trí Nghiêm Đường chọn rất khuất, một vòng quản lý cấp cao tự giác ngồi tản ra xung quanh, các nhân viên khác cũng biết ý không tiến lên làm phiền.

Nhưng dù Nghiêm Đường đã quay lưng về phía đa số mọi người, che chắn Ngải Bảo kín mít, ánh mắt như có như không rơi trên người anh và Ngải Bảo vẫn chưa bao giờ ít đi.

Tuy nhiên đa số họ không có ác ý, chẳng qua chỉ là sự tò mò thông thường của người bình thường mà thôi.

Phòng Tử Minh được tính là một trong số đó.

Nhưng ánh mắt của cậu ta kín đáo hơn, trong lúc dùng ánh mắt miêu tả đường nét cơ bắp trên tấm lưng dày dặn của Nghiêm Đường, ánh mắt cậu ta cố ý hoặc vô tình lướt qua người Ngải Bảo.

Ngải Bảo và Nghiêm Đường có mối quan hệ như thế nào?

Phòng Tử Minh cắn miếng ngô nướng trong tay.

Cậu ta đã hỏi khắp những người kỳ cựu trong giới gay ở thành phố C, gần như tất cả mọi người đều lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Chỉ có Ngụy Tiểu Liên – nhân vật cấp bậc lão làng trong giới gay này, nghe thấy Phòng Tử Minh nhắc đến “Thiếu niên bên cạnh Nghiêm Đường”, dường như hơi kinh ngạc nhướng mày.

Nhưng khi Phòng Tử Minh hỏi đi hỏi lại, thái độ hạ thấp đến mấy, Ngụy Tiểu Liên vẫn chỉ cười tủm tỉm chặn mọi câu hỏi, nói một câu: “Tôi và anh Nghiêm lâu rồi không liên lạc, đã thất sủng, làm sao tôi biết được?”

Những người khác đều cười hi hi ha ha.

Chỉ có Phòng Tử Minh tin chắc chắn không phải như vậy.

Ngụy Tiểu Liên nhất định biết gì đó, chỉ là cậu ta không muốn nói mà thôi.

Nếu đã là mối quan hệ mà Ngụy Tiểu Liên cũng không muốn nói, Phòng Tử Minh ngầm đoán có lẽ là kiểu tình nhân…

Hoặc là người yêu, cũng không chừng?

Vừa nghĩ đến hai chữ “người yêu” xảy ra giữa Nghiêm Đường và chàng trai khác, trong lòng Phòng Tử Minh đau như bị kim châm.

Giống như giải thưởng lớn triệu đô vốn dĩ mình có thể trúng lại bị người khác hớt tay trên.

Phòng Tử Minh nhìn Nghiêm Đường ở cách đó không xa đang dùng đũa gắp miếng thịt cá trắng như tuyết, đưa đến miệng Ngải Bảo, cậu ta lại nhìn Ngải Bảo chỉ lộ ra nửa bên mặt, được bảo vệ rất kỹ. Sự bất bình và ghen tị đan xen nảy sinh.

Dựa vào cái gì mà cậu bé này được Nghiêm Đường đối xử đặc biệt?

Dựa vào cái gì là cậu bé này mà không phải cậu ta?

Dựa vào cái gì không phải là cậu ta?

Phòng Tử Minh vô thức dùng móng tay cái ấn vào lòng ngón trỏ của mình.

Đột nhiên, có người vỗ vai Phòng Tử Minh, giơ cốc bia cụng ly với cậu ta.

Vẻ mặt âm trầm trên mặt Phòng Tử Minh suýt nữa không kịp thu lại, cậu ta vội vàng điều chỉnh biểu cảm, mỉm cười nâng cốc đáp lại.

Như thể không có chuyện gì xảy ra.

Phòng Tử Minh không biết phía sau lưng cậu ta là Trần San không ngồi cùng các quản lý cấp cao. Cô đã thấy tất cả, bao gồm sắc mặt có phần méo mó vừa rồi của Phòng Tử Minh.

Trần San dửng dưng liếc Phòng Tử Minh một cái, trong đôi mắt không rõ chứa đựng điều gì.

Ăn BBQ hải sản đương nhiên phải đi kèm với bia.

Một miếng xiên nướng, một ngụm bia, để vị nồng của bia bùng nổ trên vị giác, nhờ đó cuốn đi vị tanh và đậm đà của đồ nướng.

Tửu lượng Nghiêm Đường không tồi, uống bia đối với anh mà nói không khác gì uống đồ uống có cồn thông thường chứa ít cồn.

Nhưng Ngải Bảo không thể uống.

Nghiêm Đường mua cho Ngải Bảo một hàng dừa, từng trái từng trái xếp trên bàn tạo thành một đội hình dừa.

Ngải Bảo uống hết một trái, lại có thể tiếp tục uống trái tiếp theo.

Nhưng dù có nhiều dừa đến mấy, Ngải Bảo vẫn tò mò về thứ chất lỏng màu vàng trong chiếc cốc lớn của Nghiêm Đường.

“Nghiêm Nghiêm! Cái này có bong bóng!” Ngải Bảo nói, em tò mò chỉ vào bia trong cốc thủy tinh của Nghiêm Đường.

Lúc này, vừa hay có bọt khí nổi lên, lơ lửng trên mặt nước chào hỏi Ngải Bảo.

Nghiêm Đường đương nhiên biết ý Ngải Bảo là gì.

Anh cầm đôi đũa sạch bên cạnh, chấm một chút bia cho Ngải Bảo nếm thử.

“Bảo Bảo, em thử xem vị thế nào!” Anh đưa đầu đũa đến bên miệng Ngải Bảo.

Ngải Bảo thè lưỡi ra liếm một cái.

Em chép miệng, thưởng thức một hồi.

“Ngải Bảo không nếm ra vị gì cả!” Ngải Bảo nghiêng đầu, “Ngải Bảo muốn uống một ngụm to!”

Cuối cùng Ngải Bảo vẫn lộ ra nanh vuốt của mình với bia.

Em quyết tâm phải nếm thử bằng được thứ bia màu vàng sủi bọt này!

Nghiêm Đường suy nghĩ, tuy Ngải Bảo chưa từng uống bia, nhưng uống một ngụm chắc không sao đâu nhỉ?

Anh nhìn Ngải Bảo với đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cốc bia bên cạnh mình, rõ ràng là hiếu kỳ cực độ.

“Bảo Bảo, không phải là không được, nhưng em phải hứa với anh một chuyện,” Nghiêm Đường cầm cốc bia lên.

Ngải Bảo mắt không chớp nhìn cốc bia, “Là gì ạ?”

“Em tuyệt đối không được uống bất kỳ loại rượu nào khi không có anh ở bên cạnh.” Nghiêm Đường nói.

Chuyện này rất đơn giản!

Ngải Bảo đồng ý một cách dứt khoát: “Vâng ạ!”

Sau đó, Ngải Bảo nhận lấy cốc bia Nghiêm Đường đưa qua, cốc bia vừa to vừa nặng, em phải dùng hai tay mới giữ vững được.

Ngải Bảo cúi đầu, ngậm lấy mép cốc, sau đó bưng cốc lên, uống ừng ực một ngụm lớn.

Em uống vừa nhanh vừa nhiều, Nghiêm Đường không kịp ngăn lại.

Đợi Nghiêm Đường lấy lại cốc, bia bên trong chỉ còn lại hơn nửa một chút.

Nghiêm Đường dở khóc dở cười nhìn lượng bia còn lại trong cốc: “Bảo Bảo, em uống nhiều thế làm gì…”

Lời còn chưa dứt, Nghiêm Đường đã thấy một Ngải Bảo toàn thân ửng hồng xuất hiện trước mặt.

Khuôn mặt tròn vốn trắng trẻo của Ngải Bảo phủ đầy ráng hồng, đôi má phúng phính ửng hồng, Ngải Bảo nhắm mắt, nhíu mày, hai bàn tay nắm thành nắm đấm đặt trước ngực, làn da bình thường trắng nõn phủ một lớp phấn hồng.

Điều này khiến Nghiêm Đường sợ hết hồn.

Anh vội vàng kéo Ngải Bảo vào lòng.

Anh vén chiếc áo phông ngắn tay hình Patrick Star của Ngải Bảo lên, xem trên người em có nổi nốt mẩn đỏ nào không – đây có thể là dị ứng cồn.

Nghiêm Đường lại nhớ lại, tuần đầu tiên sau khi nhận nuôi Ngải Bảo, anh đã đưa em đi kiểm tra sức khỏe tổng quát một lần, trong đó bao gồm xét nghiệm dị ứng nguyên.

Anh nhớ Ngải Bảo không dị ứng với cồn…

Nghiêm Đường sờ bụng Ngải Bảo, ngoài việc toàn thân ửng hồng, người Ngải Bảo vẫn mịn màng non nớt, không có một nốt nào.

Thế là Nghiêm Đường kéo áo Ngải Bảo xuống.

“Bảo Bảo, Bảo Bảo, Bảo Bảo?” Nghiêm Đường lay Ngải Bảo trong lòng, “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Ngải Bảo hé mắt.

“Có phải Ngải Bảo ăn nhiều đồ nướng quá, cũng sắp bị nướng rồi không ạ?” Em hỏi khẽ.

Giọng em nhỏ xíu, hơi không rõ ràng.

Nhưng sự buồn bã trong đó lại rất rõ ràng.

“Trong bụng Ngải Bảo không có mực đen, Ngải Bảo không phải con cá ngoe nguẩy có văn hóa…” Ngải Bảo đau lòng ôm lấy tay Nghiêm Đường, “Ngải Bảo không muốn bị nướng đâu…”

Ngải Bảo rất thích ăn mực ống có văn hóa, nhưng em không hy vọng mình bị nướng rồi ăn mất.

Lần này Nghiêm Đường thật sự không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

Anh muốn cười, nhưng lại cảm thấy cười trước mặt Ngải Bảo đang lo lắng mình sắp bị nướng chín, dường như không được tử tế cho lắm.

Xem ra tửu lượng của Ngải Bảo thật sự không tốt.

“Bảo Bảo, em quên rồi à, em là Bảo Bảo heo mà, Bảo Bảo heo không phải con cá có mực, sẽ không bị nướng đâu.” Nghiêm Đường nén cười nói với Ngải Bảo.

Ngải Bảo nhíu mày nghĩ ngợi, em nhạy bén nhận ra vấn đề hình như không đơn giản như vậy.

Dường như có chỗ nào đó không đúng?

Nhưng em lại không nói rõ được là chỗ nào.

Ngải Bảo suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nghĩ ra được manh mối, mái tóc xoăn trên đầu em cứ run rung.

Cuối cùng, Ngải Bảo chỉ có thể híp mắt, gật đầu: “Vâng ạ, Ngải Bảo là Bảo Bảo heo, sẽ không bị nướng đâu.”

Em nói rất hùng hồn, vẻ mặt nghiêm túc, tuy mắt không mở nhưng hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt.

Xem ra lần đổi giống loài này đối với Ngải Bảo có ý nghĩa rất lớn.

Nghiêm Đường cố nén cười, véo chóp mũi cũng trở nên ửng hồng của Ngải Bảo.

“Bảo Bảo heo.” Anh nhìn Ngải Bảo mơ màng trong lòng mình, không nhịn được cười than thở.

Ngải Bảo say rồi, Nghiêm Đường hiển nhiên không thể ở lại lâu.

Một tay đỡ mông Ngải Bảo, một tay vịn eo Ngải Bảo, Nghiêm Đường ôm xốc Ngải Bảo theo chiều thẳng đứng.

Như vậy, Ngải Bảo vẫn có thể cầm dừa tiếp tục uống nước, giải bớt men rượu.

Nghiêm Đường ôm Ngải Bảo, ước lượng, xác định Ngải Bảo sẽ không tuột xuống, sau đó vẫy tay ra hiệu với các quản lý cấp cao xung quanh, rồi lặng lẽ lẻn đi từ phía sau.

Các quản lý cấp cao biết quan hệ giữa Nghiêm Đường và Ngải Bảo là anh em, không cảm thấy động tác này có gì kỳ lạ.

Một nhóm người nên ăn cứ ăn, nên uống cứ uống.

Chỉ là dáng vẻ Nghiêm Đường thản nhiên ôm Ngải Bảo đi như vậy làm cô gái vô tình liếc thấy sợ hết hồn.

Xiên ớt xanh nướng trong tay cô rơi mất, lăn lông lốc trên mặt đất, thoát khỏi số phận bị ăn.

Cô gái quay đầu với vẻ mặt hoang mang, lẩm bẩm với đồng nghiệp nam bên cạnh: “Làm sao đây, hình như thật sự rất ngọt ngào…”

Đồng nghiệp nam đang vật lộn với xiên mực nướng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn cô.

Đồng nghiệp nam: ?

Nghiêm Đường ôm Ngải Bảo mềm nhũn, bước trên bờ cát mềm mại, đi về phía khách sạn của họ.

May mà anh tập gym cường độ cao, chưa bao giờ lười biếng tập tạ. Nếu không, để người khác vừa ôm Ngải Bảo, vừa xách mấy trái dừa chưa mở, tiện thể còn phải cầm hai đôi dép đi trên cát, e rằng thật sự không được.

Trời đã tối, gió từ biển thổi đến từng đợt.

Gió mang theo hơi thở của đất bùn, đồng thời chuyên chở giọng nói trầm lặng của biển cả.

Khi lướt qua tai, người ta thường nghe thấy tiếng u u – đó có lẽ là vài câu biển muốn nói.

Mái tóc xoăn của Ngải Bảo bị gió thổi bay lất phất, cọ vào cổ Nghiêm Đường, làm anh cảm thấy hơi nhột.

“Bảo Bảo, ngủ rồi à?” Nghiêm Đường vỗ mông Ngải Bảo hỏi.

Giọng Ngải Bảo đã rất nhỏ, gần như là nói mê.

Nếu không phải đầu em gối ngay trên vai Nghiêm Đường, Nghiêm Đường chắc chắn không nghe rõ.

“Ngải Bảo không phải Bảo Bảo… Ngải Bảo là heo…” Em nói.

Xem ra Ngải Bảo thật sự rất lo lắng mình bị nướng mất.

Nghiêm Đường bật cười.

Tất cả đường nét trên khuôn mặt đều giãn ra.

“Vậy được rồi, ngủ ngon, Bảo Bảo heo.” Nghiêm Đường nói.

Ngải Bảo chép miệng vài cái, dường như lại nói gì đó.

Nhưng lần này, Nghiêm Đường không nghe rõ.

Anh ôm Ngải Bảo đã ngủ say đi rất chậm.

Nghiêm Đường để lại một chuỗi dấu chân trên bãi cát.

Chúng sâu hơn bình thường một chút, dù sao chúng đại diện cho không chỉ một sinh mệnh.

Sóng biển với bọt trắng xóa cố gắng nuốt năm sáu lần, mới hoàn toàn cuốn chúng đi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.