🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Can đảm là thứ chúng ta trao cho nhau.

Lúc về nhà ăn cơm tối, Nghiêm Đường đã nói với Ngải Bảo chuyện hôm nay anh họp.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động nói chuyện liên quan đến công việc của mình với Ngải Bảo.

“Bảo Bảo, năm nay anh chuẩn bị bắt tay vào làm trò chơi mà anh muốn làm.” Nghiêm Đường vừa gắp thức ăn cho Ngải Bảo, vừa nói, “Chính là trò chơi mà mấy hôm trước ở biển anh nói với em đó.”

Ngải Bảo gắp miếng cải thìa xào Nghiêm Đường gắp vào bát mình, bỏ vào miệng nhai.

“Vậy thì tốt quá nha.” Ngải Bảo vừa nhai rau, vừa nói, câu chữ không rõ ràng.

“Chỉ là khoảng thời gian này, hoặc là nửa cuối năm anh sẽ bận rộn một chút, có khả năng sẽ về muộn hơn.” Nghiêm Đường đặt đũa xuống, nhìn Ngải Bảo nói.

Nghiêm Đường ăn cơm nhanh, anh đã ăn xong rồi.

Hiện giờ anh vẫn còn ở bàn ăn chỉ là muốn gắp thêm chút rau xanh cho Ngải Bảo, đồng thời giám sát em ăn xong.

Không ngoài dự đoán của Nghiêm Đường, Ngải Bảo bĩu môi.

Bàn tay cầm đũa dừng lại, môi bĩu cao tít.

Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường, đôi mắt to ẩn chứa nỗi tủi thân, cộng thêm chút chán chường.

Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo, nội tâm vô thức mềm đi mấy phần.

Nhưng không có cách nào, trong buổi họp hôm nay, anh đã bàn bạc với các quản lý cấp cao, cuối cùng được thông qua với ba phần tư số phiếu.

Dù sao thì công ty YT vẫn luôn muốn chuyển đổi thành công ty phát triển công nghệ thông tin độc lập tự sáng tạo. Như vậy vị trí của họ trong chuỗi công nghệ thông tin có thể dịch chuyển lên tầng cao mới.

Ngay lúc Nghiêm Đường chuẩn bị mở miệng an ủi, Ngải Bảo đột nhiên thở dài một hơi.

Tiếng thở này nặng trịch, không chỉ mái tóc xoăn rủ xuống, đôi vai tròn trịa của em cũng sụp xuống theo tiếng thở dài.

“Vâng ạ.” Ngải Bảo nói.

Chỉ là gương mặt tròn trịa vẫn còn một chút không vui.

“Đây là chuyện không có cách nào khác mà.” Ngải Bảo lại thở dài một hơi, “Nghiêm Nghiêm phải xong việc nhanh lên, rồi về chơi với Ngải Bảo nha!”

Nghiêm Đường xoa đầu Ngải Bảo: “Anh rất xin lỗi Ngải Bảo, nếu sau này anh quá bận, lỡ bận đến mức đầu óc quay cuồng, lơ là em, em phải nói cho anh biết.”

Ngải Bảo dựa vào lòng Nghiêm Đường, bây giờ em là Ngải Bảo không vui.

Em không muốn ăn cơm nữa.

Ngải Bảo ôm lấy Nghiêm Đường hôm nay về sớm chơi cùng.

Bởi vì từ ngày mai trở đi, Nghiêm Đường sẽ biến thành Nghiêm Nghiêm muộn mới về chơi với em.

Nghiêm Đường ôm lại Ngải Bảo, vỗ vai em an ủi.

Chiếc ghế ăn của hai người họ gần như không có khe hở, nói là ghép thành một chiếc ghế lớn cũng không quá đáng.

Do đó Ngải Bảo rúc vào lòng Nghiêm Đường, ngay cả mông cũng không cần nhích.

“Vâng ạ.” Ngải Bảo đáp.

Em vừa nói ngẩng đầu lên một chút, để tiện cho Nghiêm Đường lau miệng cho mình.

“Vậy Bảo Bảo, em còn ăn nữa không? Không thì anh rửa bát đũa, rồi chúng ta đi dạo.” Nghiêm Đường lay Ngải Bảo hỏi.

Ngải Bảo lắc đầu: “Em không ăn nữa, Ngải Bảo ăn no rồi ạ.”

Em sờ bụng mình.

Có lẽ bản thân Ngải Bảo ý thức được bụng của em vui vẻ quá lâu, em mà không kiểm soát một chút, sợ là bụng sẽ mềm mại, tròn căng không che được nữa.

Vậy nên dạo này em rất tích cực đi dạo sau bữa ăn.

Nghiêm Đường ừ một tiếng, anh bảo Ngải Bảo ra sofa ngồi nghỉ một lát.

Anh thì đứng dậy, nhanh nhẹn dọn dẹp.

Nghiêm Đường đã quen làm việc nhà, anh thao tác với tốc độ nhanh chóng, dọn dẹp sạch sẽ. Anh cầm chổi, quét vài ba cái là xong phòng ăn.

Ngải Bảo ngồi trên sofa nhai kẹo mè rôm rốp, nhìn Nghiêm Đường bận rộn trước sau.

Em vẫn chưa ăn khẩu phần chiều nay, giáo sư Tăng dặn Nghiêm Đường rằng hôm nay Ngải Bảo có thể ăn thêm một miếng sau bữa cơm.

Đương nhiên bà vẫn không biết thực ra Nghiêm Đường đã cắt đất bồi thường từ lâu, mỗi ngày Ngải Bảo ăn nhiều hơn ba miếng rất nhiều.

Trước sau chưa đầy hai mươi phút, Nghiêm Đường đã dọn dẹp xong, anh cất tạp dề, dắt Ngải Bảo chuẩn bị ra ngoài.

“Bảo Bảo, đừng đi dép lê ra ngoài, kẻo ngã.” Nghiêm Đường kéo Ngải Bảo lại, bảo em đổi giày thể thao.

Ngải Bảo à một tiếng, em ngoan ngoãn cởi đôi dép lê heo hồng của mình, đặt chúng ngay ngắn, chào tạm biệt, sau đó ngồi ở cửa ra vào đi giày thể thao.

Hôm nay em đi đôi tất bông xù mỏng, một đoạn màu tím một đoạn màu xanh lá, cách phối màu rất kỳ quái.

Vừa nhìn đã biết là do Nghiêm Đường – gã trai cong khô khan này mua.

Nhưng Ngải Bảo vẫn chưa biết buộc dây giày.

Sau khi em xỏ bàn chân béo của mình vào, vẫn là Nghiêm Đường ngồi xuống buộc cho em.

“Đi thôi, Bảo Bảo, ra ngoài thôi.” Nghiêm Đường đứng dậy, kéo tay Ngải Bảo.

Anh và Ngải Bảo vai kề vai đi trên con đường lát đá trong khu dân cư.

Ngải Bảo nép sát Nghiêm Đường, em không nhảy nhót trên đường đá. Em quyết định phải trân trọng ngày cuối cùng Nghiêm Nghiêm có thể về sớm chơi cùng em.

Nghiêm Đường quay đầu, anh cúi đầu nhìn Ngải Bảo dính lấy mình.

Ngải Bảo mặc áo phông ngắn tay kết hợp với quần và giày thể thao, trông không khác gì thanh niên mười bảy tuổi ngoài kia.

Nếu em không phải là một thiếu niên có vấn đề về trí tuệ, Ngải Bảo hẳn vẫn đang đi học, vẫn là đứa trẻ ở trên ghế nhà trường, Nghiêm Đường nghĩ có lẽ sẽ có rất nhiều cô gái thích em.

Ngải Bảo thích cười, cười lên rạng rỡ xán lạn, lúm đồng tiền bên khóe miệng đáng yêu đến mức khiến người ta không rời mắt được.

Em rất đẹp, khuôn mặt trắng trẻo, cùng với mái tóc xoăn màu nâu ấm, tạo cảm giác rất trong sáng.

Những cô gái thích em chắc chắn hễ một tí là tìm cớ tiếp cận Ngải Bảo, muốn thân mật xoa đầu Ngải Bảo như anh.

Hơn nữa tính tình Ngải Bảo tốt, em vừa tinh tế vừa mềm mại, còn biết an ủi người khác.

Có lẽ không chỉ là con gái, còn có rất nhiều chàng trai thích em. 

Nghĩ đến đây, Nghiêm Đường chợt thấy hơi khó chịu.

Những cậu bé mười mấy tuổi đầu thích Ngải Bảo là không được.

Họ có biết chăm sóc người khác không? Có đối xử tốt với Ngải Bảo không? Có trân trọng Ngải Bảo không? Sau khi thân với Ngải Bảo, có âm thầm cười nhạo Ngải Bảo ngây thơ không? Có tôn trọng suy nghĩ của Ngải Bảo sau đó hiểu em không?

Nghiêm Đường cảm thấy họ không được.

Nếu là những thiếu nữ, Nghiêm Đường càng cảm thấy không được.

Nghiêm Đường nhớ lại thời cấp ba của mình, những cặp đôi nam nữ mà anh loáng thoáng nghe thấy đa phần đều là nam làm màu, nữ cũng làm màu, người này còn làm màu hơn người kia, có thể gọi là tuyệt sắc trong giới làm màu.

Tất cả đều không chăm sóc tốt cho Ngải Bảo được.

Nghiêm Đường hài lòng đưa ra kết luận.

“Nghiêm Nghiêm, anh đang nghĩ gì vậy ạ?” Ngải Bảo ngẩng đầu, hơi nghi hoặc.

Em nhìn Nghiêm Đường một lúc lâu, Nghiêm Đường vẫn không có phản ứng, dường như đang suy tư chuyện gì đó.

Nghiêm Đường đắm chìm trong dòng suy nghĩ mình, lúc này mới hoàn hồn.

“… À? Không có, không có gì, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường mỉm cười với Ngải Bảo.

Anh không biết tại sao, vừa rồi dòng suy nghĩ lại lan man đến những điều kỳ lạ như vậy.

Nghiêm Đường và Ngải Bảo đi dạo đến một bãi cỏ.

Bãi cỏ này thường là nơi tụ tập của các gia đình nuôi thú cưng trong khu dân cư.

Nhưng hôm nay là buổi tối ngày làm việc, những gia đình này không ra ngoài tụ tập ồn ào trên bãi cỏ.

“Bảo Bảo, chúng ta đi vòng quanh bãi cỏ mấy vòng nhé.” Nghiêm Đường đề nghị.

Ngải Bảo ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm, em đang cố gắng tìm mấy ngôi sao trên bầu trời đen kịt.

“Vâng ạ.” Ngải Bảo cúi đầu, nhìn Nghiêm Đường và đáp.

Nghiêm Đường và Ngải Bảo tay trong tay, hai người vừa đi dạo, vừa nói chuyện.

“Bảo Bảo, anh sắp bận, có phải em rất không vui không?” Nghiêm Đường hỏi Ngải Bảo.

Ngải Bảo suy nghĩ, lắc đầu: “Ngải Bảo không phải rất không vui đâu ạ.”

Em nói: “Tuy thời gian Nghiêm Nghiêm chơi với Ngải Bảo ít đi, nhưng Nghiêm Nghiêm dành nhiều thời gian hơn cho ước mơ của mình, Ngải Bảo cảm thấy rất vui.”

“Chỉ là Ngải Bảo vẫn có một chút xíu không vui.” Ngải Bảo giơ một ngón út ra, lắc trước mặt Nghiêm Đường, “Bởi vì Ngải Bảo cũng rất muốn Nghiêm Nghiêm có thể luôn ở bên cạnh em.”

Nghiêm Đường vu.ốt ve khuôn mặt mềm mại của Ngải Bảo: “Anh bận rộn xong, sau này sẽ dành nhiều thời gian ở bên Ngải Bảo hơn.”

Ngải Bảo cọ vào lòng bàn tay Nghiêm Đường, nghe vậy, em cười tươi: “Vâng ạ.”

Mắt em híp lại, má phúng phính.

“Vậy Bảo Bảo có ước mơ không?” Nghiêm Đường buông tay đang xoa mặt Ngải Bảo xuống, lại hỏi.

Ngải Bảo không cần suy nghĩ đã gật đầu: “Đương nhiên là có ạ!”

Nghiêm Đường hỏi em là gì?

Ngải Bảp hất cằm, đắc ý nói với Nghiêm Đường: “Ước mơ của Ngải Bảo đương nhiên là muốn bay nha.”

Em vẫy bàn tay béo của mình, biểu diễn động tác bay.

Nghiêm Đường nhớ ra hình như Ngải Bảo từng đề cập với mình.

“Vậy Ngải Bảo muốn bay đi đâu?” Nghiêm Đường hỏi.

Ngải Bảo suy nghĩ một lát, em chưa từng suy nghĩ về vấn đề này.

“Chắc là bay lên trời ạ.” Em nghĩ xong rồi nói.

“Nhưng cuối cùng Ngải Bảo vẫn phải bay về!” Ngải Bảo bổ sung.

Em nhấn mạnh: “Ngải Bảo sẽ bay về!”

Nghiêm Đường gật đầu, thuận theo lời Ngải Bảo nói: “Vậy thì được.”

Nghiêm Đường nghĩ thầm có lẽ ngồi máy bay tầm nhìn vẫn hạn chế. Lần sau, anh có thể đưa Ngải Bảo đi nhảy dù thử xem.

Từ trên cao nhảy xuống chẳng phải là đang bay sao?

Ngải Bảo thấy Nghiêm Đường đồng ý, em cũng vui vẻ.

Em dựa vào Nghiêm Đường, bắt đầu ngân nga câu hát.

Ban đêm, cỏ cây đều thì thầm, chứ không hát.

Bài hát của Ngải Bảo được gió đêm thổi bay nhẹ nhàng, không hề làm phiền đến chúng.

“Ước mơ của Nghiêm Nghiêm quay về rồi, là ngôi sao nào đưa về nha? Ngải Bảo không tìm thấy nó.” Ngải Bảo ngẩng đầu, ngắm bầu trời đêm.

“Ở đây đen quá, không nhìn thấy sao đâu hết.” Em hơi khó hiểu hỏi Nghiêm Đường, “Là ngôi sao nấp sau mây ạ?”

Nghiêm Đường học theo Ngải Bảo ngẩng đầu đánh giá bầu trời.

Bầu trời đêm của thành phố C không có sao, một mảng tối om, đôi khi ngay cả mặt trăng cũng hiếm thấy.

Bởi vì thành phố quá sáng, nhà cao tầng quá nhiều, địa hình lại gập ghềnh.

Ngôi sao ẩn mình trong núi, trong nhà lầu, trong ánh đèn, chỉ khi tất cả mọi người ngủ say, nó mới lặng lẽ ghé thăm thành phố này.

“Ngôi sao nào nhỉ?” Nghiêm Đường tìm theo Ngải Bảo.

Ngải Bảo khó khăn lắm mới nhìn thấy một ngôi sao phát sáng mờ ảo, em chỉ vào nó hỏi Nghiêm Đường: “Là ngôi sao đó ạ?”

Nghiêm Đường thuận theo tay Ngải Bảo nhìn qua.

“Không phải.” Anh quả quyết trả lời.

“Vậy là ngôi sao đó ạ?” Đột nhiên Ngải Bảo nhìn thấy một ngôi sao sáng lướt nhanh qua bầu trời.

Em phấn khích hỏi.

Nghiêm Đường cũng nhìn thấy.

“Không phải đâu, Bảo Bảo.” Anh lắc đầu, “Đó không phải ngôi sao, là máy bay.”

Ngải Bảo nhìn “ngôi sao” đang nhấp nháy, thỉnh thoảng có cả ánh sáng đỏ.

Hình như không phải ngôi sao thật.

Em lại nhìn quanh bầu trời đêm, tìm kiếm những ngôi sao đang ẩn mình.

Em tìm một lúc lâu, nhưng làm thế nào vẫn không tìm thấy bóng dáng của ngôi sao khác.

Thế là Ngải Bảo đành hỏi Nghiêm Đường: “Vậy là ngôi sao nào ạ?”

Em nhìn Nghiêm Đường, đôi mắt tròn xoe đầy vẻ khó hiểu.

Nghiêm Đường cúi đầu nhìn Ngải Bảo chăm chú.

Họ đứng bên ngoài bãi cỏ, lá cây bị gió thổi kêu xào xạc.

Bây giờ đã hơn hai mươi tháng Sáu, thành phố C bước vào tiết trời nóng rực, cả thành phố được bao trùm bởi hơi nóng.

Trong bụi cây có thể nghe thấy tiếng ve kêu râm ran.

Nghiêm Đường giơ tay véo nhẹ má Ngải Bảo.

Anh nhìn gương mặt tròn của Ngải Bảo bị mình véo thành méo mó, mỉm cười: “Là một ngôi sao có tên.”

“Ngôi sao ấy tên là Bảo Bảo heo.” Nghiêm Đường nói.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.