Can đảm là nói lời tạm biệt khi cần.
…
Việc Hứa Tranh Thâm về nước được xem là tin tức lớn trong ngành công nghệ thông tin của thành phố C.
Trước đây, nhân vật dẫn đầu trong ngành công nghệ thông tin của thành phố C ngoài mấy ông lớn lâu đời ra thì chính là công ty YT và mấy doanh nghiệp liên doanh Trung – nước ngoài khác, tuy nhiên trong số đó, công ty YT vẫn nổi bật nhất, được xem là có tiếng tăm trên toàn quốc.
Hơn nữa là doanh nghiệp bản địa, công ty YT nhận được sự hỗ trợ lớn nhất.
Bây giờ, Hứa Tranh Thâm về nước, còn mang công ty công nghệ thông tin của mình ở Mỹ về thành phố C, tuy chỉ là chi nhánh, nhưng không thể xem thường.
Phải biết rằng, trước đó đã có thành phố B phát triển mạnh ngành công nghệ thông tin và thành phố S được trung ương hỗ trợ mạnh nhất từng ngỏ ý với Hứa Tranh Thâm, hy vọng anh ta có thể định cư ở chỗ họ.
Huống hồ, về phương diện kỹ thuật công nghệ, Mỹ đang ở vị trí dẫn đầu. Hứa Tranh Thâm không phải hạng vô danh tiểu tốt, danh tiếng của anh ta ở Mỹ xem như vang dội.
Hiện giờ vị doanh nhân trẻ tuổi danh tiếng vang dội này về nước khởi nghiệp, kéo theo không ít người hóng chuyện.
Hóng xem công ty YT và công ty của Hứa Tranh Thâm sẽ có màn tranh đấu thế nào.
Đặc biệt là nghe nói ông chủ của công ty YT và Hứa Tranh Thâm còn là bạn học cấp ba.
Đều nói bạn cũ gặp bạn cũ vành mắt đỏ hoe, tình bạn học này thoáng chốc lại vì cuộc đấu tranh thương trường mà thêm phần kịch tính.
Từ khi đi nghỉ mát ở thành phố N về, Trần San đã biết chuyện này.
Chuyện cô từng đề cập với Nghiêm Đường trước đó cuối cùng đã xảy ra.
Khác với sự lo lắng và căng thẳng ban đầu sau lần nói chuyện với Nghiêm Đường lần trước. Hiện tại trong lòng Trần San lại nảy sinh cảm giác “cuối cùng đã đến” như lẽ đương nhiên, ngoài ra còn có một loại phấn khích khó tả.
Người ta hay nói một núi không thể có hai hổ, ai có thể làm con hổ cuối cùng ở thành phố C?
Vấn đề này lập tức làm bùng nổ tính hiếu thắng, hiếu chiến trong xương cốt Trần San.
Cô vốn là một người khác thường, thậm chí có thể nói là vượt qua tuyệt đại đa số đàn ông.
Trần San trời sinh đã có một h.am m.uốn chinh phục mãnh liệt.
Nếu Hoàng đế Caesar thời cổ đại là phụ nữ, vậy chắc chắn là Trần San xuyên không về quá khứ.
Trần San hôm nay tô son màu tím, là màu tím thuần, không pha trộn bất kỳ màu sắc nào khác.
Cô mỉm cười với mình trong gương.
Phối với làn da gần như màu đồng của cô, trông giống như một bà lão yêu quái.
Không phải là xấu, chỉ là có cảm giác yêu diễm đằng đằng sát khí.
Cô với màu son này mỉm cười với ai thì đều như đang nói “Đừng có động vào bà đây, mày không xứng”.
Trần San hôn gió với mình trong gương, hài lòng dẫm giày cao gót ra ngoài, chuẩn bị một ngày làm việc mới.
“Anh Nghiêm, đây là lịch trình hôm nay của anh.” Trần San ôm tài liệu, khoan thai bước vào văn phòng Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường đang bưng tách trà hoa cúc, nhấp vài ngụm nhỏ.
Anh ừ một tiếng, nhận lấy như thường lệ.
Ngẩng đầu nhìn Trần San, anh đang định nói về sắp xếp công việc hôm nay, đột nhiên ngẩn ngơ.
“Trần San… sao cô lại đổi son môi?” Nghiêm Đường nhìn màu son tím bóng loáng trên môi Trần San, im lặng hồi lâu.
Trần San đáp một tiếng.
“Gần đây tôi phát hiện ra điểm thú vị của son môi, trước đây toàn mua mấy màu đỏ thuần, đỏ đậu, đỏ sẫm, đỏ cà chua – chán ngắt!” Trần San đắc ý vuốt tóc mình, “Vẫn là tô màu tím, xanh lam, xanh lá, bạc, vàng là đẹp nhất, cũng thú vị nhất!”
Nghiêm Đường lặng lẽ uống một ngụm trà hoa cúc để trấn tĩnh.
Dù sao thì cả đời này, anh không trông mong mình hiểu được thời trang và xu hướng.
Đặc biệt là thời trang và xu hướng của Trần San.
“… Thôi được rồi, cô thích là được…” Nghiêm Đường mang vẻ mặt phức tạp nói, “Nhưng tôi đề nghị cô đừng tô màu xanh lá đến công ty.”
Trần San hỏi tại sao.
“Bởi vì môi cô hơi dày, tô màu xanh lá giống như ngậm một chiếc lá vậy.” Nghiêm Đường đặt cốc thủy tinh xuống, thành khẩn nhìn Trần San nói.
Trần San hừ một tiếng, không tin: “Vậy tôi tô màu vàng, có phải thành ngậm quả chuối không?”
Nghiêm Đường lập tức nghẹn lời.
Anh quan sát đôi môi Trần San.
Môi Trần San không dày, chỉ là tương đối rộng, dáng môi cũng đẹp, có cảm giác môi trăng khuyết.
Chỉ là, nếu tô màu vàng…
Nghiêm Đường: …
Đừng nói nữa, đúng là giống thật.
Trần San nhìn vẻ mặt im lặng trầm trọng của Nghiêm Đường, tức khắc đọc được ẩn ý của anh.
Nhưng vẫn cố hỏi lại: “Giống thật à?”
Trần San liếc mắt xem thường: “Không muốn nói gì với tên gay khô khan như anh nữa.”
Cô sắp xếp tài liệu cho Nghiêm Đường xong rồi đặt ngay ngắn trên bàn, sau đó đạp trên giày cao gót lộp cộp bước đi ra ngoài.
Nghiêm Đường thật lòng cảm thấy dù không khô khan, có lẽ anh vẫn không thể hiểu nổi gu thẩm mỹ của Trần San.
Gu thẩm mỹ của cô đúng là thiểu số, khác người.
Nhưng cô thấy thoải mái là được, cô khác người thế nào đi nữa thì biểu hiện ra ngoài vẫn là một vẻ đẹp đặc biệt.
Nghiêm Đường đặt từng tập tài liệu trước mặt mình.
Trần San tuy đang hết sức kiềm chế, nhưng Nghiêm Đường vẫn nhìn ra hôm nay cô rất phấn khích.
Không chỉ biểu hiện ở việc đổi màu son môi, mà còn vì lực dẫm giày cao gót so với ngày thường mạnh hơn rất nhiều.
Mỗi bước đều đi cực kỳ nặng, làm sàn đá cẩm thạch của công ty kêu oai oái.
Như thể hận không thể dùng gót giày cao gót đâm chết ai đó.
Nghiêm Đường hiểu nguyên nhân đằng sau.
Hứa Tranh Thâm đặt công ty của mình ở thành phố C, đối với công ty YT, vừa là đối thủ đáng gờm khó giải quyết, vừa là một cơ hội trưởng thành.
Tâm thế của Nghiêm Đường vẫn luôn rất ổn định.
Mặc dù giữa anh và Hứa Tranh Thâm đã ân đoạn nghĩa tuyệt, trong quá khứ có thù có hận. Nhưng điều này không có nghĩa là anh nhất định phải mang công ty YT và Hứa Tranh Thâm đấu tranh đến cá chết lưới rách, bắt buộc phải giành được vị trí thứ nhất.
Anh không gán cho Hứa Tranh Thâm ý nghĩa lớn lao như vậy.
Nghiêm Đường chỉ đơn thuần xem anh ta là một đối thủ, một thử thách trên con đường phát triển của công ty mà thôi.
Thành công cũng được, thất bại cũng thế, Nghiêm Đường đều có thể chấp nhận.
Nếu thành công, vậy thì lên một tầm cao mới, nếu thất bại, tổng kết bài học kinh nghiệm, làm lại lần nữa cũng không sao.
Khác với các nhân viên đang rục rịch trong công ty, Nghiêm Đường vẫn làm việc như thường lệ, ngồi trong văn phòng phê duyệt tài liệu, chờ lát nữa mở họp.
“Cậu Hàm! Cậu Hàm!” Một vị giám đốc mập mạp trong ban quản lý cấp cao đột nhiên gọi Nghiêm Đường lại.
Nghiêm Đường dừng bước.
Anh bất lực quay người lại sửa lời vị giám đốc này: “Là Nghiêm, không phải Hàm.”
Chân Nghiêm Đường quá dài, vị giám đốc mập mạp để đuổi kịp Nghiêm Đường đã phải chạy một đoạn ngắn.
Ông thở hổn hển mấy hơi, lau mồ hôi chảy xuôi: “Được rồi, được rồi, cậu Hàm!”
Nghiêm Đường không sửa lại nữa.
Anh hiểu vấn đề giọng nói khó mà sửa được của vị giám đốc này.
“Sao thế, Giám đốc Thôi?” Nghiêm Đường hỏi.
Giám đốc Thôi hít sâu mấy hơi mới lấy lại sức.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Giám đốc Thôi sờ đầu hói của mình, cười nói, “Đây không phải là thấy cậu Hàm sao? Muốn cùng đến phòng họp thôi.”
Nghiêm Đường gật đầu, đi cùng Giám đốc Thôi.
Quy tắc của công ty là mỗi lần nghỉ mát xong, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều phải họp một lần. Nội dung chính là đặt ra mục tiêu và kế hoạch ngắn hạn mới, tổng kết những sai sót đã qua, hoặc là đề xuất một dự án độc lập mới nào đó.
Mục cuối cùng rất ít xuất hiện, dù sao thì phát triển dự án mới vẫn có rủi ro tương đối lớn.
“Cậu Hàm à.” Sắp đến cửa phòng họp, Giám đốc Thôi đột nhiên gọi một tiếng.
Ông vỗ bụng bia tròn vo của mình, xem ra vẫn còn có lời muốn nói với Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường thuận thế dừng bước trước cửa.
“Sao thế?” Anh hỏi.
“Cậu Hàm à, tôi nói này, cậu vẫn còn là một chàng trai trẻ nhưng đã đạt được thành tích rất xuất sắc.” Giám đốc Thôi vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên ra hiệu với Nghiêm Đường, “Nhưng tôi cũng biết gần đây áp lực của cậu chắc chắn không nhỏ!”
Nói đến đây, Giám đốc Thôi lại vỗ cái bụng bia của mình.
Phát ra tiếng “bộp bộp” chỉ có ở dưa hấu chín.
“Cái gì nhỉ, Hứa Chưng Thăng.” Giám đốc Thôi cực kỳ khó khăn đọc ra tên của Hứa Tranh Thâm, “Thế lực hùng hổ, thoạt nhìn ngầu bá cháy.”
Nghiêm Đường dở khóc dở cười nhìn Giám đốc Thôi.
Anh không ngắt lời Giám đốc Thôi, lịch sự tiếp tục nghe ông nói.
“Thằng nhóc này chắc chắn sau này là kẻ địch mạnh của công ty chúng ta!” Giám đốc Thôi lại sờ cái trán hói của mình, “Nhưng mà cậu Hàm, cậu tuyệt đối đừng căng thẳng! Công ty chúng ta trải qua nhiều năm như vậy, còn phát triển tốt như thế! Chắc chắn là chống đỡ được!”
Giám đốc Thôi nói đến đây lại kích động: “Chúng ta cứ vạn người như một, đồng tâm hiệp lực, xử nó! Xử chết nó!”
Nghiêm Đường suýt nữa không nhịn được cười phá lên.
Anh bình tĩnh ừ một tiếng, nuốt nụ cười vào trong.
Nghiêm Đường vỗ vai Giám đốc Thôi: “Yên tâm, buổi họp hôm nay sẽ đề cập đến vấn đề này. Đây là một thử thách của công ty chúng ta, cũng là một cơ hội.”
Giám đốc Thôi đáp lại, phụ họa Nghiêm Đường: “Đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi, cơ hội, cơ hội, cơ hội…”
Ông nói liền mấy chữ cơ hội, nhưng lại không nói một chữ “thử thách” nào.
Nghiêm Đường bất lực khẽ lắc đầu.
Ban quản lý cấp cao trong công ty anh thế nào anh là người rõ nhất, đứng đầu là Trần San, đều là những phần tử cấp tiến nóng vội, nếu không phải bình thường có anh kiềm chế, có lẽ họ đã lật trời rồi.
Giám đốc Thôi được xem là đại diện của phe bảo thủ trong công ty, trước đây thường xuyên đấu khẩu với Trần San.
Đúng là không ngờ, lần này phe bảo thủ lại phát ra tiếng nói “Xử nó! Xử chết nó”.
Xem ra công ty YT của họ thật sự đã yên bình quá lâu.
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, Giám đốc Thôi vào trước đi, sắp họp rồi.” Nghiêm Đường chủ động mở cửa cho Giám đốc Thôi, bảo ông vào trước.
Giám đốc Thôi mỉm cười ngại ngùng.
“Vậy cậu Hàm à, lần này chúng ta họp, ngoài Hứa Chưng Thăng gì đó, còn có nội dung gì nữa không?” Giám đốc Thôi hỏi rồi lấy bút và sổ ra đặt trên bàn, “Để tôi học hỏi trước.”
Nghiêm Đường mở hé cửa phòng họp, tiện cho người phía sau vào.
“Nội dung khác?” Anh suy nghĩ, rồi mỉm cười, “Năm nay công ty chúng ta dự định làm một dự án độc lập.”
Giống như lời Ngải Bảo nói, ước mơ thời niên thiếu của anh cuối cùng đã quay về.
Nửa đêm hôm qua, Nghiêm Đường không biết tại sao không ngủ được, trong lòng anh nóng rực, người nóng hầm hập.
Nghiêm Đường cẩn thận bế Ngải Bảo đang ngáy khe khẽ chuyển sang một bên.
Anh đứng dậy, ra phòng khách rót một cốc nước đá.
Uống ừng ực, Nghiêm Đường cảm thấy từ cổ họng đến dạ dày mát lạnh sảng khoái.
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc anh vô cùng bình tĩnh, dòng suy nghĩ vô cùng rõ ràng.
Nghiêm Đường ở trong phòng khách tối om, nghe thấy tiếng thở của mình, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của mình.
Anh đặt cốc xuống, gió đêm thổi rèm cửa kêu sột soạt.
Trong sự tĩnh lặng, Nghiêm Đường biết người bạn cũ của mình đã quay về.
Sự trở về của nó giống như sự ra đi trước đây, lặng lẽ không tiếng động, khiến người ta khó mà nhận ra.
Nhưng lần này, dù thế nào Nghiêm Đường cũng phải nắm bắt nó, sau đó thực hiện nó.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.