Hắn cẩn thận đặt Vịt vào trong nước, Rồi nhẹ nhàng đẩy một cái, tiễn nó lên đường. … Sự ra đi của Nghiêm Đống chẳng gây ra gợn sóng gì. Nghiêm Đường lo liệu xong các thủ tục liên quan, sau đó chẳng còn sau đó nữa. Thật ra Nghiêm Đống chẳng khác nào một giọt nước giữa biển người mênh mông, ông hòa vào đám đông thì khó mà tìm thấy, biển cả cũng thế. Vậy thì khi ông chết đi, cũng khó mà tìm thấy, biển cả cũng chẳng hề gì. Có lẽ trên thế giới này, ngoài Nghiêm Đường ra, chỉ có đôi ba người bạn giường tạm bợ may ra thỉnh thoảng vào một đêm nào đó sẽ nhớ tới ông mà thôi. Tạm thời không bàn nhiều về Nghiêm Đống, người đã khuất không quan trọng bằng cuộc sống tiếp diễn. Nghiêm Đường là một người lạnh lùng như vậy. Hai mươi tám năm qua, anh đã quen với cuộc sống độc lập, khi Nghiêm Đống qua đời, cuộc đời sau hai mươi tám năm của Nghiêm Đường cũng chẳng gợn lên chút sóng gió nào. Chiều nay Nghiêm Đường họp xong, nhìn qua camera, thấy Ngải Bảo và giáo sư Tăng đang học, em có vẻ không vui nói với giáo sư Tăng: “Dạo này Ngải Bảo không làm thơ ạ!” Lúc nói câu này, em còn hơi giận dỗi, phồng má lên. Nghiêm Đường đã quen với dáng vẻ này của Ngải Bảo. Nếu như người đối diện là Nghiêm Đường chứ không phải giáo sư Tăng, cơn giận dỗi của Ngải Bảo còn lợi hại hơn nữa. Ban đầu giáo sư Tăng không hiểu ý Ngải Bảo, bà hỏi em: “Vậy buổi chiều chúng ta viết nhé, được không Ngải Bảo?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761725/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.