Thần Chết nhìn Vịt, Nó không còn thở nữa, lặng lẽ nằm đó. … Tang lễ của Nghiêm Đống được tổ chức rất đơn giản, lúc hỏa táng thi thể ở nhà tang lễ, người phụ trách hỏi Nghiêm Đường có muốn tổ chức lễ truy điệu không? Nghiêm Đường lắc đầu. Những năm gần đây, anh không biết nhiều về Nghiêm Đống, Nghiêm Đường không rõ xung quanh ông có những người bạn nào, anh cũng không muốn tìm hiểu. Bởi vì trong lòng anh đại khái hiểu rằng những người bạn gọi là bạn của ông chẳng qua chỉ là đám bạn rượu. Có lẽ đây là trường hợp hiếm hoi người nhà từ chối tổ chức lễ truy điệu cho người thân, người phụ trách nghe vậy thì sững sờ. Anh ta đang định đưa bảng báo giá lễ truy điệu cho Nghiêm Đường, bàn tay lúng túng dừng lại giữa chừng. “Vậy có cần trang điểm không ạ?” Người phụ trách ôm lại tập tài liệu trong tay. Nghiêm Đường không hiểu tại sao phải trang điểm cho người đã chết, nhưng anh nghĩ lại, cảm thấy có thể chấp nhận: “Cũng được, lát nữa tôi có thể gặp mặt ba lần cuối không?” Người phụ trách gật đầu: “Không thành vấn đề.” Anh ta chỉ vào chiếc ghế bên ngoài, “Thưa anh, xin đợi một lát, chúng tôi chuẩn bị một chút.” Nghiêm Đường ừ một tiếng, đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống. Hôm nay anh cố ý xin nghỉ một buổi chiều, Trần San đề nghị anh xin nghỉ hẳn ba ngày để điều chỉnh tâm trạng, Nghiêm Đường suy nghĩ rồi từ chối. Tâm trạng anh không tệ lắm, Nghiêm Đường tự thấy mình có thể xử lý tốt. Nếu bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761724/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.