Nhưng phần lớn thời gian,
Bóng tối đều ở tầng hầm.
…
Cứ như vậy, Nghiêm Đường và Ngải Bảo mặc áo hoodie đôi màu vàng, một người xách túi kẹo mè in chữ “Quà Tết Tốt Lành”, một người đeo ba lô khủng long, họ tay trong tay, đi đến quán bar dưới ánh trăng.
Họ đang trên đường đến quán bar Muffin.
Cửa bắc của quán bar Muffin có thể đậu xe, nhưng Nghiêm Đường không muốn dẫn Ngải Bảo đi con đường đó, bản thân anh thì sao cũng được, chỉ là có một số thứ có thể làm bẩn mắt Ngải Bảo.
Nghiêm Đường lo lắng nhìn Ngải Bảo vì sắp được đến quán bar mà vui vẻ đến mức đi đường cũng nhảy chân sáo.
Rất rõ ràng, em rất hứng thú với nơi người lớn! Giết thời gian! Vào ban đêm! Này!
Nghiêm Đường nghĩ thầm, Ngải Bảo đến nơi như quán bar, phát hiện vừa ồn ào vừa hỗn loạn, liệu có thất vọng không?
Quán bar đối với Nghiêm Đường chỉ là nơi ngoài làm tình ra, không còn ý nghĩa nào khác.
Ngải Bảo hoàn toàn không biết sự lo lắng của Nghiêm Đường, tay kia của em đang cầm một hộp sữa chocolate, hút hăng say.
Nghiêm Đường gần như chưa bao giờ mặc quần áo màu sáng, từ khi anh có ký ức, trong tủ quần áo ngoài đen trắng xám và các màu tối như xanh đậm, thì không có quần áo màu khác.
Đây là lần đầu tiên anh mặc màu sắc bắt mắt như vậy.
Nghiêm Đường có dáng người tam giác ngược tiêu chuẩn, chiếc áo hoodie mặc trên người anh, vị trí vai và ngực thì vừa vặn, còn loáng thoáng thấy đường nét cơ bắp. Mà đến phần eo, quần áo lại trở nên lỏng lẻo.
Anh mặc chiếc áo này, cộng thêm vẻ mặt hơi lạnh lùng, mang lại cho người ta cảm giác thoải mái bất cần.
Ngải Bảo rất thích Nghiêm Đường mặc chiếc áo này, em dính sát vào người Nghiêm Đường, thỉnh thoảng còn giơ bàn tay mũm mĩm sờ áo.
“Nghiêm Nghiêm và Ngải Bảo mặc quần áo giống nhau nha!” Ngải Bảo sờ của Nghiêm Đường, lại sờ trên người mình, khoe khoang với Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường cúi đầu nhìn Ngải Bảo, thuận tiện véo mũi Ngải Bảo một cái: “Đúng, chúng ta mặc quần áo giống nhau.”
Anh biết Ngải Bảo không hiểu hai người không có quan hệ huyết thống mặc quần áo giống nhau có ý nghĩa gì, nhưng điều này không cản trở việc em cảm thấy vui vẻ và cười ngây ngô.
Ngải Bảo mặc áo hoodie màu vàng trông khác hoàn toàn với Nghiêm Đường.
Chiếc áo trên người em rộng hơn rất nhiều, lúc đó họ đã chọn size nhỏ nhất, nhưng em mặc vẫn dài đến ngang mông.
Ngải Bảo mặc áo này đi trên đường giống như một chú vịt béo lắc lư.
“Nghiêm Nghiêm và Ngải Bảo mặc quần áo giống nhau.” Ngải Bảo lắc tay Nghiêm Đường ngân nga câu hát.
“Bảo Bảo, lát nữa chúng ta đến quán bar, em nhớ em nên làm gì rồi, đúng không?” Lúc sắp đi đến cuối con hẻm, Nghiêm Đường dừng bước, dặn dò bên tai Ngải Bảo lần thứ bảy, tám, chín.
“Nhớ rồi ạ, nhớ rồi ạ, Ngải Bảo nhớ rồi ạ!” Ngải Bảo vẫy tay mình, đuổi Nghiêm Đường: “Ngải Bảo nhớ rõ ràng lắm rồi ạ.”
Nghiêm Đường bất đắc dĩ nhìn Ngải Bảo.
Phải biết rằng trước kia dù anh hỏi bao nhiêu lần, Ngải Bảo đều ngoan ngoãn lớn tiếng lặp lại mình nên làm thế nào, bây giờ anh mới hỏi mấy lần, Ngải Bảo đã vẫy tay, bảo anh đừng hỏi nữa.
Không biết là ai chiều hư ai.
Nghiêm Đường không làm được gì chú heo như ông trời con này, chỉ có thể nắm chặt tay em hơn.
Bên ngoài quán bar Muffin vẫn được trang trí ra dáng, có phong cách.
Hơi giống mấy nhà hàng Nghiêm Đường dẫn Ngải Bảo đi ăn, Ngải Bảo đứng ở cửa không cảm thấy gì mới lạ.
Đến khi em và Nghiêm Đường băng qua một hành lang tối om, đến sảnh lớn của quán bar, Ngải Bảo kinh ngạc đến ngây người.
“Oa…” Ngải Bảo kéo Nghiêm Đường, “Ở đây nhiều người quá ạ!”
Ngải Bảo nép sau lưng Nghiêm Đường, chỉ lộ ra đôi mắt sáng long lanh, đánh giá nơi này.
Hiện tại gần mười hai giờ, đúng thời điểm quán bar đông người nhất, nam nam nữ nữ, người đông như kiến.
Có người đang cười nói, đang tán tỉnh, đang lắc xúc xắc, có người đang nhảy múa trên sàn nhảy giữa quán bar, cọ vào người phía sau.
Đủ loại tiếng ồn ào, tiếng cười lớn, tiếng nũng nịu vang lên không ngớt, mà trong đó sóng ngầm của d.ục vọ.ng lại không che giấu được.
Ngải Bảo nhìn đám khói trắng từ miệng người đàn ông phả ra, nó méo mó biến dạng giữa không trung, sau đó vụt một cái chui vào miệng một người phụ nữ.
Những người xung quanh bật cười, không biết đang vui vẻ vì điều gì.
Có lẽ sắp rạng sáng, bài hát trong quán bar hơi cuồng loạn, ca sĩ trên sân khấu đang gào thét, Nghiêm Đường và Ngải Bảo nghe không rõ.
Thật ra Nghiêm Đường tính toán rồi, thời điểm này là lúc hiện tượng hỗn loạn trong quán bar chưa xuất hiện nhiều, dù sao phần lớn người đến quán bar vẫn tự giữ thân phận.
Sau nửa đêm, yêu ma quỷ quái gì cũng đến, khắp nơi là những màn trình diễn không khác gì dã thú.
“Đi thôi, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường buông tay đang nắm Ngải Bảo ra, ôm em vào lòng: “Em đừng nhìn những thứ này, nghe thấy không?”
Mặt Ngải Bảo bị Nghiêm Đường ép vào ngực, Nghiêm Đường ép quá mạnh, sắp ép bẹp khuôn mặt mũm mĩm của em.
“Ngải Bảo biết rồi mà, Nghiêm Nghiêm nới lỏng một chút chút đi ạ!” Ngải Bảo giãy dụa đẩy Nghiêm Đường ra một chút, em bị Nghiêm Đường ép đến nói năng không rõ ràng.
Nghiêm Đường hơi nới lỏng chút ít.
Anh xoa mái tóc xoăn của Ngải Bảo.
Họ bước ra khỏi hành lang dài, vào quán bar, những ánh mắt dò xét từ bốn phương tám hướng không hề ít.
Một số ánh mắt đánh giá thì không sao, chẳng qua là hơi kỳ lạ, sao đến quán bar còn có người mặc đồ đôi? Hơn nữa bộ đồ này không hợp với quán bar.
Giống mặc đi công viên giải trí với mối tình đầu hơn.
Còn có một số ánh mắt đánh giá, Nghiêm Đường quá quen thuộc, đó là d.ục v.ọng lưu động ngầm, dường như muốn lột s.ạch quần áo trên người mình ra.
Loại ánh mắt này giống như rắn độc lè lưỡi, khiến người ta khó chịu.
Ngải Bảo chớp mắt, em không còn nghe lời Nghiêm Đường trăm phần trăm như trước kia nữa.
Em lén lút nghiêng đầu, cẩn thận quan sát nơi họ đang đi qua.
Nhưng thứ em có thể nhìn thấy thật sự quá ít, Nghiêm Đường giam em chặt chẽ trong lòng mình, Ngải Bảo có cố gắng thế nào, qua khe hở cánh tay Nghiêm Đường, em chỉ thấy một ít chai lọ đủ màu sắc trên bàn và một số người đang cười ngặt nghẽo vỗ tay.
Ngải Bảo không biết họ đang chơi gì, nhưng dường như rất vui vẻ.
Ngải Bảo rất ít khi thấy kiểu vui vẻ này ở bên ngoài.
Lúc em tò mò nhìn ngó xung quanh, có một anh chàng mặc quần da bó sát và áo ba lỗ, dường như cảm nhận được ánh mắt của Ngải Bảo, anh ta và Ngải Bảo nhìn nhau, sau đó nhếch miệng cười với em.
Ngải Bảo nhìn thấy anh ta thè đầu lưỡi đỏ tươi của mình ra, nhìn em liếm một vòng quanh răng.
Nếu Nghiêm Đường nhìn thấy, anh chắc chắn sẽ hiểu đây là ý gì.
Điều này tương đương với lời mời. Còn là lời mời gì, không cần nói cũng biết.
Nhưng Ngải Bảo không hiểu những điều này, em chớp mắt mấy cái, không hề để tâm dời mắt đi, nghiên cứu khăn trải bàn trên bàn bên cạnh.
Trên khăn trải bàn này có hoa văn, trong quán bar với ánh đèn mờ tối, Ngải Bảo cố gắng phân biệt hoa văn trên đó.
Em chỉ cảm thấy anh trai vừa rồi có lẽ ăn ớt bị cay, cho nên mới phải liếm răng mãi, liếm đến mức Ngải Bảo có thể nhìn thấy nước miếng.
Bình thường Ngải Bảo ăn cay, miệng thổi phù phù, lưỡi đảo quanh trong miệng, kéo còi báo động, la hét gọi Nghiêm Nghiêm, bảo Nghiêm Đường mau đến đút nước.
Ngải Bảo nhìn anh trai liếm răng kia, trong lòng còn hơi thương hại, liếm răng lâu như vậy, lại không có ai đến đút nước cho anh ta.
Không được uống nước, lát nữa sẽ bị cay đến đau bụng đó.
Lần trước Ngải Bảo ăn cánh gà cay. Ăn hỏng bụng, mông đau một tuần, cả người ủ rũ, ngày nào Nghiêm Đường cũng ôm em, xoa bụng cho em, giám sát em uống thuốc mới khỏi.
Nghĩ như vậy, không biết tại sao, trong lòng Ngải Bảo lại hơi đắc ý.
Mái tóc xoăn trên đỉnh đầu vô thức vểnh lên.
Nghiêm Đường hơi nghi hoặc, nhìn khuôn mặt đầy đắc ý của Ngải Bảo, không biết Ngải Bảo nghĩ đến cái gì, sao đột nhiên vui vẻ như vậy.
“Bảo Bảo, chúng ta đi qua bên kia.” Anh ôm Ngải Bảo, giống như một cặp song sinh dính liền đi về phía đông nam của quán bar.
Đó là nơi tụ tập của những “danh viện” như Ngụy Tiểu Liên ở thành phố C.
Ngải Bảo ừm ừm hai tiếng, ngoan ngoãn đi cùng Nghiêm Đường.
Góc đông nam của quán bar gần như là nơi tụ tập của giới gay thành phố C, Nghiêm Đường kẹp Ngải Bảo chưa đi được mấy bước, đã bị người ta nhận ra.
“Đây không phải anh Nghiêm sao?” Người đến là một người đàn ông cầm ly rượu, mí trên tô phấn mắt màu xanh lá đậm.
Lúc cậu ta đi đường còn cố ý lắc hông, để lộ một đoạn eo trắng nõn: “Anh Nghiêm, lâu rồi không gặp nha… anh đến đến tìm chị Liên à?”
Cậu ta vừa nói, vừa muốn tiến lên khoác vai Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường ôm Ngải Bảo lùi lại mấy bước: “Đúng, tôi tìm Ngụy Tiểu Liên, cậu biết cậu ta ở đâu không?”
Anh chàng tô mắt xanh lá không vội trả lời câu hỏi này của Nghiêm Đường.
Vừa rồi cậu ta nhìn thấy Nghiêm Đường quá kích động, chỉ nghĩ mau chóng ra tay nắm bắt cơ hội sướng thân mình, nhất thời không để ý đến cậu bé trong lòng Nghiêm Đường.
Cậu ta liếc Ngải Bảo.
Cậu ta không hề ngạc nhiên về bộ đồ đôi trên người Ngải Bảo và Nghiêm Đường.
Trong giới gay, cặp đôi ra ngoài hẹn hò không phải là thiểu số, đôi khi cặp tình nhân quan hệ tốt còn cùng nhau tìm kiếm k.ích th.ích.
Cậu bé này trông có vẻ rụt rè mềm mại, đôi mắt to tròn rất đáng yêu, cậu ta chưa từng gặp trong giới, không biết là từ đâu đến.
Ánh mắt của anh chàng tô mắt xanh lá đảo qua đảo lại giữa Nghiêm Đường và Ngải Bảo.
Cậu ta không ngờ Nghiêm Đường cũng thích chơi trò chơi của cặp đôi?
“Haiz, anh Nghiêm vội gì chứ? Đây là bạn mới của anh à? Không giới thiệu cho chúng tôi một chút sao?” Anh chàng tô mắt xanh lá cười rộ lên, nghĩ thầm trong lòng nếu là loại em gái non nớt cùng chơi đùa, cậu ta không phải là không thể.
Cậu ta trêu chọc: “Nhìn anh Nghiêm cưng chiều thế này, xem ra là cục cưng rồi.”
Mắt Ngải Bảo đảo quanh, em nhận ra anh xanh lá này đang nói về mình.
Thế là em nằm ghé vào lòng Nghiêm Đường, dựng thẳng hai tai lên nghe ngóng.
Nghiêm Đường không có tâm trạng dây dưa gì với anh chàng tô mắt xanh lá, anh ôm Ngải Bảo chặt hơn, che chắn Bảo Bảo heo của mình kín hơn một chút.
Nghiêm Đường không muốn nói gì với người trong quán bar, mọi người nhiều nhất là có duyên một đêm tình, hoặc cùng lắm vài đêm.
Nghiêm Đường lại hỏi một lần nữa: “Ngụy Tiểu Liên ở đâu?”
Anh chàng tô mắt xanh lá uống một ngụm rượu, thấy Nghiêm Đường không có hứng thú với mình thì nhún vai không dây dưa: “Chị Liên? Đang trên sàn nhảy với bạn trai kìa.”
“Giúp tôi gọi cậu ta một tiếng, tôi đợi cậu ta ở vị trí trong cùng góc đông nam,” Nghiêm Đường nói, “Tiền tối nay của cậu, bảo ông chủ ghi sổ cho tôi.”
Anh chàng tô mắt xanh lá vốn định chuồn, lập tức tươi cười rạng rỡ: “Được thôi, anh Nghiêm, tôi đi gọi chị Liên qua đây luôn! Đảm bảo có mặt ngay lập tức.”
Thật ra không cần cậu ta đảm bảo, Ngụy Tiểu Liên vừa nghe Nghiêm Đường đến tìm mình, hiển nhiên sẽ tức tốc, chỉ hận không thể chạy nước rút trăm mét đến trước mặt Nghiêm Đường.
“Bảo Bảo, chúng ta qua góc đông nam bên kia, đợi Ngụy Tiểu Liên.” Nghiêm Đường buông Ngải Bảo ra, xoa khuôn mặt đỏ lên vì bị ngột ngạt của Ngải Bảo.
Ngải Bảo à một tiếng.
Anh chàng tô mắt xanh lá chưa đi xa, nghe thấy tiếng “Bảo Bảo” Nghiêm Đường gọi sau lưng, kinh ngạc quay đầu liếc Nghiêm Đường, mặt đầy vẻ “bà đây gặp ma rồi”.
Anh chàng top chất lượng thành phố C có bao giờ sến súa với cậu chàng nào như thế này chưa?
Nghiêm Đường nổi tiếng ở thành phố C với “ba câu nói”, gặp mặt nói đi, lên giường nói cởi, xong việc nói tạm biệt, gần như trên giường không nói câu nào, thậm chí giao tiếp bằng mắt cũng không.
Anh chàng tô mắt xanh lá véo mu bàn tay mình một cái, đệt, đau quá, không phải mơ à!
Cuối cùng Ngải Bảo được tự do một cách quang minh chính đại, em giống như chú heo nhà quê mới đến thành phố lớn, quan sát quán bar, đâu đâu cũng thấy mới lạ.
Đèn xanh lá, cam, trắng, tím, xanh lam bay lượn đan xen khắp nơi, giống như những sợi tơ nhện, muốn giăng lưới bắt hết tất cả mọi người trong quán bar.
Chúng in lên từng khuôn mặt đỏ trắng mê loạn, chiếu rọi gương mặt người ta trở nên hung dữ trụy lạc.
“Nghiêm Nghiêm, tại sao chú không có tóc kia lại vẫy tay với Ngải Bảo ạ?” Đi về phía góc đông nam yên tĩnh hơn, Ngải Bảo kéo tay Nghiêm Đường, thì thầm.
Nghiêm Đường lập tức nhíu mày: “Ai?”
Anh hỏi Ngải Bảo, giọng nói hung dữ không che giấu được, giống như muốn xé nát ai đó.
“Kia! Chú tóc không có tóc kia ạ!” Ngải Bảo chỉ cho Nghiêm Đường gã đàn ông cơ bắp đầu trọc ở quầy bar.
Nghiêm Đường nhìn qua, anh có ký ức về người đàn ông này.
Trước kia sau khi xong việc Ngụy Tiểu Liên từng phàn nàn với anh người đàn ông này là một thằng top tồi, mang bệnh tì.nh d.ục, lừa tử cung phụ nữ chưa đủ, còn đến hại đời bot.
Ở thành phố C, bất cứ ai biết chút chuyện trong giới đều không dám lại gần.
Gã cơ bắp thấy Nghiêm Đường nhìn qua, nhướng mày với Nghiêm Đường.
Gã ngồi dạng chân, còn cố ý vỗ đùi mình, ý đồ thị uy này không cần nói cũng biết.
Ánh mắt gã nhìn Ngải Bảo hạ lưu dơ bẩn đến mức khiến Nghiêm Đường bốc hỏa.
Mặt Nghiêm Đường lập tức sầm xuống.
Nhưng Ngải Bảo đang ở bên cạnh, Nghiêm Đường không muốn Ngải Bảo nhìn thấy mặt hung bạo của mình.
Anh cũng không thể mạo hiểm, để Ngải Bảo ở đây một mình để đi xử lý kẻ ngu đần này.
Nghiêm Đường lạnh lùng ghim chặt thằng top tồi cơ bắp.
Nghiêm Đường vốn là người tập gym quanh năm, cơ bắp của gã cơ bắp kia là luyện tập thực sự hay là ăn bột protein mà có, Nghiêm Đường nhìn qua là biết.
Gã cơ bắp và Nghiêm Đường đối mặt một thoáng, đúng lúc ánh đèn xanh lá lướt qua mặt Nghiêm Đường, chiếu sáng khuôn mặt vốn ẩn trong bóng tối, lộ ra nét mặt lạnh lùng đầy hung dữ của Nghiêm Đường.
Lúc này gã cơ bắp mới nhìn rõ người đàn ông mặc áo hoodie màu vàng ngớ ngẩn này rốt cuộc là ai.
Gã sững sờ, khuỷu tay chống trên quầy bar trượt một cái, từ ghế ngã phịch mông xuống đất.
Nghiêm Đường không nhìn gã nữa, chuyện này không cứ thế mà bỏ qua, bao giờ Ngải Bảo không có ở đây, sớm muộn gì anh vẫn phải giải quyết.
“Đừng để ý đến gã, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, anh nắm tay Ngải Bảo tiếp tục đi, “Chúng ta qua bên kia ngồi đợi.”
“Đi qua bên kia ạ?” Ngải Bảo chỉ vào góc tối om yên tĩnh.
Nghiêm Đường gật đầu: “Đúng vậy, bên đó yên tĩnh nhất.”
Trước kia anh đến quán bar đều ngồi ở đó.
Không ngờ Ngải Bảo lại bĩu môi: “Nghiêm Nghiêm, chúng ta không thể đến chỗ sáng kia ạ?”
Ngải Bảo ấm ức chỉ vào sàn nhảy, nơi đám đông nhảy múa điên cuồng.
“Ngải Bảo nhìn thấy Nghiêm Nghiêm vào đây đã đưa rất nhiều rất nhiều tiền mà.” Ngải Bảo xòe tay mình, đếm từng ngón tay một, nhưng số lớn nhất Ngải Bảo biết chỉ có hai mươi.
“… Có tận hai mươi cơ!” Em đếm một lúc lâu rồi nói.
Nghiêm Đường dở khóc dở cười: “Bảo Bảo, đó không phải tiền, anh chỉ lấy thẻ ra thôi.”
Nhưng Ngải Bảo vẫn cảm thấy không đáng: “Chúng ta thật sự không thể đến đó chơi ạ?”
Em ôm Nghiêm Đường, nũng nịu hỏi.
Nghiêm Đường chịu không nổi dáng vẻ vừa ấm ức vừa khao khát này của Ngải Bảo nhất.
Ngải Bảo thông minh lắm, nũng nịu còn biết ngẩng đầu lên nhìn anh, cả người toát ra vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.
Mắt em to tròn, sự cầu xin bên trong khiến người ta hoàn toàn không nói ra được lời từ chối.
Nghiêm Đường hết cách với Ngải Bảo, đành giơ tay đầu hàng: “Được rồi, Bảo Bảo, lát nữa đợi được Ngụy Tiểu Liên, chúng ta qua bên đó chơi một lát.”
Ngải Bảo yeah một tiếng.
“Nhưng chỉ một lát thôi, Bảo Bảo,” Nghiêm Đường kéo em lại: “Anh nói đi, chúng ta phải đi, nghe thấy chưa?”
Ngải Bảo gật đầu lia lịa.
Em sờ ba lô khủng long sau lưng, chia sẻ tin tốt này cho nó, lát nữa họ sẽ cùng nhau đi chơi.
Khủng long gật đầu, nó cũng vui vẻ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.