Đương nhiên đến đêm, Bóng tối sẽ đi ra. … “Vậy, anh Nghiêm, chúng ta đến khách sạn bàn bạc?” Ngụy Tiểu Liên hỏi. Nghiêm Đường gật đầu. Ngụy Tiểu Liên do dự nhìn Ngải Bảo bên cạnh Nghiêm Đường đang ăn kẹo mè vui vẻ: “Anh Nghiêm… cậu bé nhà anh đi có hơi không thích hợp không?” Vừa rồi Nghiêm Đường đã thông báo cho Ngụy Tiểu Liên là có chuyện muốn nói với cậu ta, hy vọng nhận được sự giúp đỡ của cậu ta. Trong lòng Ngụy Tiểu Liên hiểu rõ, chuyện có thể nhờ cậu ta đến giúp đỡ, chắc chắn không mấy quang minh chính đại. Nghiêm Đường thuận theo ánh mắt Ngụy Tiểu Liên, nhìn Ngải Bảo bên cạnh. Ngải Bảo thấy Nghiêm Đường cúi đầu, tưởng là Nghiêm Đường cũng muốn ăn kẹo mè. Em hào phóng chia nửa miếng cho Nghiêm Đường: “Nghiêm Nghiêm ăn kẹo ạ!” Lúc Ngải Bảo nói chuyện, trong miệng vẫn còn nhai một miếng kẹo mè, má phúng phính, lời nói không rõ ràng. Nghiêm Đường không ngần ngại cúi đầu, ngậm miếng kẹo mè Ngải Bảo giơ lên. “Cảm ơn Bảo Bảo.” Anh xoa mái tóc xoăn của Ngải Bảo. Ngải Bảo dựa vào vai Nghiêm Đường, rất lễ phép đáp lại: “Không có gì ạ!” Ngụy Tiểu Liên: ? Khoan đã, hình như có gì đó không đúng. Cậu ta nhìn Nghiêm Đường tự nhiên ăn miếng kẹo mè Ngải Bảo đưa qua, hai người còn dựa sát vào nhau, Ngải Bảo chỉ thiếu điều ngồi vào lòng Nghiêm Đường thôi. Ngụy Tiểu Liên cảm thấy hơi hỗn loạn. Nói thế nào nhỉ, Ngụy Tiểu Liên được coi là tay chơi lão luyện trên tình trường, lần trước Nghiêm Đường còn nói với cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761730/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.