🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đương nhiên đến đêm,

Bóng tối sẽ đi ra.

“Vậy, anh Nghiêm, chúng ta đến khách sạn bàn bạc?” Ngụy Tiểu Liên hỏi.

Nghiêm Đường gật đầu.

Ngụy Tiểu Liên do dự nhìn Ngải Bảo bên cạnh Nghiêm Đường đang ăn kẹo mè vui vẻ: “Anh Nghiêm… cậu bé nhà anh đi có hơi không thích hợp không?”

Vừa rồi Nghiêm Đường đã thông báo cho Ngụy Tiểu Liên là có chuyện muốn nói với cậu ta, hy vọng nhận được sự giúp đỡ của cậu ta.

Trong lòng Ngụy Tiểu Liên hiểu rõ, chuyện có thể nhờ cậu ta đến giúp đỡ, chắc chắn không mấy quang minh chính đại.

Nghiêm Đường thuận theo ánh mắt Ngụy Tiểu Liên, nhìn Ngải Bảo bên cạnh.

Ngải Bảo thấy Nghiêm Đường cúi đầu, tưởng là Nghiêm Đường cũng muốn ăn kẹo mè.

Em hào phóng chia nửa miếng cho Nghiêm Đường: “Nghiêm Nghiêm ăn kẹo ạ!”

Lúc Ngải Bảo nói chuyện, trong miệng vẫn còn nhai một miếng kẹo mè, má phúng phính, lời nói không rõ ràng.

Nghiêm Đường không ngần ngại cúi đầu, ngậm miếng kẹo mè Ngải Bảo giơ lên.

“Cảm ơn Bảo Bảo.” Anh xoa mái tóc xoăn của Ngải Bảo.

Ngải Bảo dựa vào vai Nghiêm Đường, rất lễ phép đáp lại: “Không có gì ạ!”

Ngụy Tiểu Liên: ?

Khoan đã, hình như có gì đó không đúng.

Cậu ta nhìn Nghiêm Đường tự nhiên ăn miếng kẹo mè Ngải Bảo đưa qua, hai người còn dựa sát vào nhau, Ngải Bảo chỉ thiếu điều ngồi vào lòng Nghiêm Đường thôi.

Ngụy Tiểu Liên cảm thấy hơi hỗn loạn.

Nói thế nào nhỉ, Ngụy Tiểu Liên được coi là tay chơi lão luyện trên tình trường, lần trước Nghiêm Đường còn nói với cậu ta Ngải Bảo là em trai.

Cậu ta vì muốn giải vây cho mình, ngang ngược dây dưa, bịa đặt mối quan hệ của Nghiêm Đường và Ngải Bảo.

Nhưng thực tế, trong lòng cậu ta đã chấp nhận cách nói của Nghiêm Đường.

Không ngờ, lòng người không như xưa, Ngụy Tiểu Liên thầm tặc lưỡi, đúng là tất cả em trai em gái không cùng huyết thống cuối cùng đều có thể trở thành vợ.

Đây quả thực là chân lý được rút ra từ thực tiễn của vô số gã đàn ông thối tha.

Nghiêm Đường ăn xong kẹo mè, anh nhìn Ngụy Tiểu Liên gật đầu: “Ngải Bảo đi cùng.”

Ngụy Tiểu Liên không nói nhiều, dứt khoát gật đầu: “Vậy được, bây giờ chúng ta đi nhé? Em biết anh Nghiêm cần giúp sớm bao nhiêu thì xong sớm bấy nhiêu.”

Nghiêm Đường ừ một tiếng.

Anh thấy Ngụy Tiểu Liên định đứng dậy, vội vàng lên tiếng ngăn lại: “Đợi đã.”

“Sao vậy?” Ngụy Tiểu Liên nghi hoặc nhìn Nghiêm Đường.

“Ngải Bảo muốn qua bên kia chơi một lát.” Nghiêm Đường chỉ vào sàn nhảy ở trung tâm, “Cậu đợi chúng tôi một lát, tôi dẫn em ấy qua đó một lát rồi về ngay.”

Ngụy Tiểu Liên: ?

Anh vừa mới nói là muốn nhờ một việc rất khẩn cấp, rất nguy hiểm mà?

“Ồ, à, được, anh Nghiêm, em đợi hai người ở đây.” Ngụy Tiểu Liên lúng túng ngồi xuống, che miệng cười: “Hai người đi nhảy đi.”

Nghiêm Đường đáp một tiếng rồi dắt Ngải Bảo nóng lòng không thể chờ đợi thêm về phía sàn nhảy.

Ngụy Tiểu Liên nhìn bóng lưng một cao một thấp của Nghiêm Đường và Ngải Bảo, đặc biệt là chiếc áo hoodie màu vàng trên người Nghiêm Đường cực kỳ không phù hợp với phong cách của anh.

Cậu ta thầm cảm thán trong lòng, đàn ông quả nhiên đều là chó già, lạnh lùng gì chứ, gặp phải sắc đẹp khiến mình mê muội là có thể đâm đầu xuống nước.

Cho dù chết đuối vẫn cam tâm tình nguyện.

Nghiêm Đường gần như sắp chết đuối trong lòng Ngụy Tiểu Liên đang dắt Ngải Bảo bước vào ánh đèn hỗn loạn của sàn nhảy.

Họ đang ở rìa ngoài của sàn nhảy, tiếng nhạc ồn ào đinh tai nhức óc, khắp nơi là vòng eo lắc lư như rong biển cùng với những cánh tay vung vẩy.

Hormone giữa người với người va chạm dưới ánh đèn lóa mắt, móc nối sau mỗi lần cọ xát.

Ngải Bảo đứng ở rìa ngoài thì không muốn đi nữa, em kéo Nghiêm Đường dừng lại: “Nghiêm Nghiêm… chúng ta ở đây thôi ạ!”

Ngải Bảo cẩn thận nhón chân, nhìn về phía sàn nhảy náo động.

Họ đứng ở nơi được xem là góc hẻo lánh nhất của sàn nhảy, hầu như không có mấy người chú ý đến khu vực này.

Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo rụt rè trước mặt, cố ý tỏ vẻ không hiểu hỏi em: “Tại sao vậy, Bảo Bảo? Chúng ta khó khăn lắm mới đến đây, sao em không muốn vào giữa?”

Anh còn cố ý lôi lời Ngải Bảo vừa thuyết phục anh ra nói: “Chúng ta tốn hai mươi tệ đó.”

Ngải Bảo ngập ngừng, do dự hồi lâu.

Em cũng không nói được tại sao không vào giữa sàn nhảy.

Ngải Bảo chỉ cảm thấy nơi này quá đông người, niềm vui và sự phấn khích quá nhiều, nhiều đến mức khiến Ngải Bảo cảm thấy hơi khó chịu.

Giống như mặt trời đột nhiên lại gần Ngải Bảo, muốn làm tan chảy Ngải Bảo.

“Ngải Bảo không muốn đi!” Em bĩu môi, nói với Nghiêm Đường: “Ngải Bảo chỉ muốn ở đây thôi ạ!”

Nghiêm Đường không làm khó Ngải Bảo nữa.

Anh véo chóp mũi Ngải Bảo.

“Vậy nhảy đi, Bảo Bảo, em đến sàn nhảy không phải là muốn nhảy sao?” Anh vừa nói vừa buông hai tay đang nắm Ngải Bảo ra, kéo giãn khoảng cách với Ngải Bảo.

Nghiêm Đường giơ tay phải, mời Ngải Bảo: “Anh có thể mời Bảo Bảo ngoan nhất thế giới nhảy cùng anh không?”

Ngải Bảo không đợi Nghiêm Đường nói xong, đã đặt bàn tay trắng trẻo của mình lên bàn tay to của Nghiêm Đường.

Thật sự là một Bảo Bảo heo vô cùng gấp gáp, không chút dè dặt nào!

“Được nha, được nha, được nha!” Ngải Bảo gật đầu mấy cái, vui vẻ trả lời.

Thành thật mà nói, Nghiêm Đường đến quán bar Muffin rất nhiều lần, nhưng anh chưa lên sàn nhảy một lần nào.

Anh dắt tay Ngải Bảo, nhìn Ngải Bảo học theo những người xung quanh nhảy tới nhảy lui.

Bản thân Nghiêm Đường không cử động, chỉ làm vệ sĩ hình người, chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho chú heo như ông trời con trước mặt anh.

Ngải Bảo rất cố gắng, em thấy phía trước có một phụ nữ ăn mặc diêm dúa lắc eo, em cũng lắc theo.

Nhưng người ta lắc là eo rắn nước, biên độ động tác hoàn mỹ, khiến đàn ông xung quanh nhìn si mê.

Mà Ngải Bảo lắc là eo heo, em lắc vụng về lại chậm chạp, giống như sợi dây thừng xoắn.

Xung quanh em… xung quanh em ngoài Nghiêm Đường ra không có người đàn ông nào khác, đương nhiên Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo lắc – nhưng anh nhìn về nhịn cười.

Ngải Bảo lắc eo xong, cảm thấy không có gì thú vị bèn chuyển sang học cách hất tóc của người phụ nữ tóc đen thẳng dài bên cạnh.

Người ta hất tóc với động tác phóng khoáng dứt khoát, lúc mái tóc đen dài lướt qua gương mặt, cô ấy còn không quên phóng điện với người đàn ông bên cạnh.

Ngải Bảo hất mái tóc xoăn của mình, trong mắt Nghiêm Đường, chẳng khác nào giã tỏi.

Em dùng hết sức lực để hất đầu của mình, mái tóc xoăn của em hất đến mức Nghiêm Đường chỉ có thể nhìn thấy xảo ảnh.

Cuối cùng vẫn là Nghiêm Đường thực sự nhìn không nổi nữa, đỡ lấy gáy Ngải Bảo, hô dừng lại.

“Bảo Bảo, đừng hất nữa, đừng hất nữa, có chóng mặt không?” Nghiêm Đường ôm lấy Ngải Bảo đang ngả về phía sau và hỏi.

Ngải Bảo chóng mặt quay cuồng.

Em gục vào lòng Nghiêm Đường.

“Ngải Bảo mệt rồi, Ngải Bảo muốn đi.” Em dựa vào Nghiêm Đường lẩm bẩm.

Sàn nhảy này xem ra không vui lắm!

Ngải Bảo nghĩ thầm.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.