“Laszlo.” Bóng tối gọi tên trong bóng đêm. … Nghiêm Đường không ngờ anh và Phương Bàn Tử lại gặp La Tiên và Lưu Đường Hưng trong tình huống thế này. “Đây là cậu nói sẽ về nhà bình an à?” Nghiêm Đường dựa vào cửa, khoanh tay hỏi La Tiên. La Tiên cười khổ gãi đầu: “Anh Nghiêm, sao các anh tìm tới đây được?” Y ngồi trên giường, Lưu Đường Hưng nằm trên giường vẫn hôn mê bất tỉnh. “Tiểu La! Hai cậu đã làm gì vậy!” Phương Bàn Tử vội vàng chạy vào trong phòng, đi một vòng quanh Lưu Đường Hưng. Phương Bàn Tử giơ tay muốn chạm vào Lưu Đường Hưng, nhưng thấy sắc mặt rõ ràng không ổn của hắn, lại rụt tay về. “Ôi mẹ ơi, đây là sao vậy??” Phương Bàn Tử nhìn Lưu Đường Hưng mềm oặt, đôi chân gãy gập không tự nhiên, mặt biến sắc: “Chân của Đường Hưng làm sao thế này???” Nghiêm Đường nghe vậy cũng nhìn qua. La Tiên và Nghiêm Đường, còn có Phương Bàn Tử nhìn nhau mấy lần. La Tiên suy sụp ôm đầu mình, chỉ nói hai chữ: “Hỏng rồi.” Phương Bàn Tử bị dọa đến ngây người: “Hỏng… hỏng rồi?” “Vậy… vậy phải làm sao đây??” Phương Bàn Tử nhìn Nghiêm Đường như cầu cứu. Nghiêm Đường vẫn giữ vẻ bình tĩnh không hề thay đổi, như thể câu “chân Lưu Đường Hưng hỏng rồi” La Tiên vừa nói không phải là tin tức gì quan trọng. Anh lấy bao thuốc từ trong túi ra. Rất lâu rồi Nghiêm Đường không hút thuốc, bao thuốc này là sáng nay, sau khi biết được vị trí của La Tiên và Lưu Đường Hưng qua Ngụy Tiểu Liên, anh mua trên đường đi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761733/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.