Mây Béo Ú ôm lấy Cây Cao, Cây Cao nghĩ, Thì ra có thể ấm áp đến thế. … Có lẽ Nghiêm Đường sẽ nhớ mãi ngày hôm nay. Sau khi thoát khỏi cuộc họp phiền phức, anh mang tâm trạng phấn chấn đi về phía phòng nghỉ. Nghiêm Đường dự định đón Ngải Bảo đến một nhà hàng Quảng Đông gần đó có hương vị không tồi dùng bữa tối. Các món ăn Quảng Đông đều tinh tế và ngon miệng, Ngải Bảo chắc chắn sẽ thích. Thế nhưng sau khi anh quẹt thẻ vào phòng, căn phòng trống không một bóng người. “…Bảo Bảo?” Vẻ mặt vốn hơi thả lỏng của Nghiêm Đường trong nháy mắt đông cứng lại. Anh kiểm tra khắp phòng, ngoài chiếc chăn hơi nhàu thì không thấy Ngải Bảo của anh đâu. Nghiêm Đường đứng tại chỗ, mặt không cảm xúc lấy điện thoại ra. Không có cuộc gọi nhỡ nào, tin nhắn WeChat cũng không. “Trần San, Ngải Bảo đâu?” Nghiêm Đường cố nén bình tĩnh, gọi điện cho Trần San trước. … Có thể là Trần San dẫn Ngải Bảo ra ngoài cũng không chừng. Trần San bắt máy, hơi ngạc nhiên: “Ngải Bảo? Lúc đó tôi có chút việc nên đã nhờ Giám đốc Thôi đến trông chừng, sao vậy?” Cô nhạy bén nhận ra giọng điệu không ổn của Nghiêm Đường: “Xảy ra chuyện gì à?” “Ngải Bảo mất tích.” Nghiêm Đường nói. Giọng anh lạnh lẽo lạ thường. “Tôi đi tìm quản lý bảo tàng, đến phòng giám sát xem camera.” Anh ép mình bình tĩnh lại, “Cô lập tức đi tìm Giám đốc Thôi.” Nghiêm Đường hiểu rõ bây giờ không phải là lúc trách cứ Trần San để Giám đốc Thôi trông Ngải Bảo. Nếu là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761747/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.