"Ưm" Sư Nam vội nghiêng đầu tránh, đưa tay đẩy ng ực Quý Vãn Tu, "Đau, đừng cắn em."
Quý Vãn Tu chỉ qua loa đáp một câu, vòng tay giữ chặt lấy eo cậu, nhẹ nhàng kéo sát lại, nụ hôn từ mạnh bạo dần chuyển sang dịu dàng.
Anh cẩn thận m ơn trớn bờ môi của Sư Nam, bàn tay xoa nhẹ gáy cậu, âu yếm như đang vuốt v3 một chú mèo nhỏ.
Sư Nam bắt đầu thả lỏng, nhích sát vào lồ ng ngực Quý Vãn Tu, đôi tay vòng qua cổ anh, khẽ khàng đáp lại nụ hôn sâu.
Khi Sư Nam đã mềm nhũn nằm gọn trong vòng tay, Quý Vãn Tu lại chơi xấu, cúi đầu cắn cậu lần nữa.
"!!!"
Sư Nam vội vã vùng ra, nhưng lại bị anh ôm chặt lấy, kiên nhẫn dỗ dành. Cuối cùng, trong nụ hôn dịu dàng, cậu lại bị hôn đến đờ đẫn, giống như chú mèo con lộ bụng không còn phòng bị.
Kết quả, lại bị cắn.
Sư Nam tuyệt vọng: "Anh phiền quá đi mất!"
Quý Vãn Tu cười, kéo chăn trùm kín hai người, thề thốt đảm bảo: "Không cắn nữa, lần này thật sự không cắn nữa."
"Em không tin, anh tránh ra!"
"Anh hứa, hứa thật mà."
"Em mới không tin đâu—Ưm!"
Ban ngày ban mặt đã làm loạn, Sư Nam thầm nghĩ.
Cậu cúi người nhặt chiếc váy vừa bị Quý Vãn Tu ném xuống đất, vạt váy đã ướt một mảng lớn, không thể mặc được nữa.
Mặt Sư Nam đỏ bừng, gấp chỗ vải bị ướt lại, tự lừa mình rằng không nhìn thấy thì không bị dơ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-sao-lai-dang-yeu-the-nhi/2707273/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.