Cả bữa tiệc, Tống Mạt luôn quan sát Dương Chi, thấy cô có vẻ không có gì bất thường, cho rằng cô chưa gặp được Khấu Hưởng, đi tới do dự hỏi: “Vừa rồi, cậu có gặp được ai không?”
Dương Chi uống cạn ly rượu vang đỏ trong tay, bình thản nói: “Khấu Hưởng, tớ gặp được anh ấy.”
Tống Mạt cố nén lòng hiếu kỳ, thử thăm dò: “Ồ, thật trùng hợp, vậy các cậu…”
“Hàn huyên một lát.” Trong ánh mắt Dương Chi thấp thoáng men say: “Thời gian trôi đi thật nhanh, nhưng anh ấy vẫn có bộ dáng như trong trí nhớ của tớ, không hề thay đổi.”
“Vậy các cậu có……”
Dương Chi lại rót cho mình một ly rượu.
Không cần hỏi, nhìn cô uống hết ly này đến ly khác, trong lòng Tống Mạt cũng hiểu, giả vờ như không có việc gì, nhưng nhìn thấy người mình từng yêu say đắm, sao có thể không rung động.
“Thôi, để tớ đưa cậu về.” Tống Mạt nhìn bộ dáng này của Dương Chi, có lẽ tối nay không thể ở lại được nữa, nhân lúc cô còn chưa say đến bất tỉnh nhân sự, nhanh chóng đưa cô về.
“Được rồi cậu đừng uống nữa.” Tống Mạt giật lấy ly rượu trong tay Dương Chi: “Để tớ đưa cậu về.”
“Vẫn còn sớm như vậy, tớ không về đâu.” Dương Chi cố chấp đổ chất lỏng màu đỏ trong ly rượu vào miệng.
“Được rồi được rồi, đừng uống nữa.” Tống Mạt đỡ Dương Chi ra sảnh chính.
Dương Chi dựa vào người cô ấy, lẩm bẩm: “Cậu có biết tớ hỏi anh ấy gì không, tớ hỏi anh ấy mấy năm nay sống có tốt không, anh ấy nói cho tớ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-co-nhieu-chieu-do-anh/1742230/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.