Quả nhiên, sau khi tan học, áo của Dương Chi lại trở về bàn học của cô.
Không ai biết ai đã cầm nó.
Những chàng trai chưa hiểu việc đời, vĩnh viễn sẽ không biết trò đùa dai tưởng chừng như vô hại của mình sẽ làm tổn thương người khác như thế nào.
Cả tiết thể dục, Dương Chi đều ôm áo khoác đen của Khấu Hưởng, che trước người. Chiếc áo đó giống như tấm giáp cứng cáp đao thương bất nhập bảo vệ cô.
Trên áo thoang thoảng mùi nhạt bạc hà, cẩn thận ngửi, rồi lại tan đi. Trước nay cô không ngửi được mùi thuốc lá, không biết vì sao, hiện tại lại cảm thấy dễ ngửi.
Sau khi tiết thể dục kết thúc, Khấu Hưởng trở lại phòng học, phát hiện áo khoác của anh được để ngay ngắn trên bàn, gấp thành một khối đậu phụ không hề có nếp nhăn.
Khấu Hưởng cẩn thận nâng áo lên, nhíu mày.
Có trời mới biết, tại sao cô lại làm được.
Ngay cả Thẩm Tinh Vĩ bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi, nhìn chiếc áo được gấp hoàn hảo không tì vết, quả thật có thể so với áo khoác âu phục xa hoa được đặt may tư nhân, cậu nhếch miệng, giơ ngón cái lên với Khấu Hưởng: “Chị dâu… Tay nghề giỏi thật!”
*****
Buổi chiều hôm đó vô cùng khô nóng, ngoài cửa sổ thấp thoáng mưa nhỏ tí tách tí tách, hạt mưa rơi xuống cành lá xanh non ngoài cửa sổ xanh, rung lên xào xạc.
Cho đến lúc tan học, cơn mưa không hề có dấu hiệu dừng lại, tầng mây xám xịt bao phủ lấy thành phố.
Dương Chi cầm ô thong thả đi dọc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-co-nhieu-chieu-do-anh/1742375/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.