Rồi dần dần, một người động lòng, một người rung động.
Họ đều hiểu rằng tình cảm này không thể chấp nhận dưới ánh sáng của đạo đức hay xã hội.
Cả hai cùng thỏa thuận, chỉ yêu theo kiểu trong sáng, thuần khiết, theo phong cách Platonic – không có quan hệ thể xác, không khuất phục trước những ham muốn tầm thường của con người.
Có lẽ, chính lớp vỏ giả tạo mang tên “trách nhiệm đạo đức” đó đã trở thành tấm vé đưa họ vào một “vườn địa đàng”tự tạo.
Nơi đó, họ thỏa sức bộc lộ tâm tư, tự do trao nhau tình yêu mãnh liệt.
Trần Mục Lễ gọi Đông Phương Hạ là “người vợ duy nhất trong đời”.
“Hôm nay em đi ngang qua anh, mùi hương từ cơ thể em khiến tim anh run rẩy.”
“Thế gian này phụ nữ đều vướng bụi trần, chỉ có em là nơi tâm hồn anh trú ngụ, trong sáng và thuần khiết. Cảm ơn em đã thanh tẩy cuộc đời anh.”
“Bao đêm anh chỉ có thể nghĩ về gương mặt em, lặp đi lặp lại cái tên em trong lòng.”
“Anh từng đau buồn, tiếc nuối ba mươi ba năm sống hoài phí. Nhưng em như thánh nữ giáng trần, lặng lẽ xuất hiện. Từ đó, mọi ký ức đều trở nên đáng giá.”
Đông Phương Hạ gọi Trần Mục Lễ là “anh”.
“Anh! Người yêu của em! Chồng của em!”
“Sáng nay em rụng vài sợi tóc, nhẹ nhàng đặt lên bàn anh. Chúng ta cũng coi như đã ‘kết tóc’ một lần.”
“Trong biên bản cuộc họp, tên hai chúng ta vô tình xếp chồng lên nhau. Trong lòng em dâng lên một niềm vui nho nhỏ, sáu chữ đẹp nhất đời,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-con-muon-gi-nua/2741964/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.