Diệp Tiểu An mè nheo thay y phục ra ngoài, Giang Thiệu đã sớm thay xong chờ cô ở trong xe dưới lầu.
"Động tác của em còn chậm hơn người bị thương như anh." Giang Thiệu tắt thuốc mở cửa xe cho cô, thấy cô vẫn đứng tại chỗ. "Động tác nhanh chút! Đừng làm trễ nãi thời gian!"
Diệp Tiểu An chu mỏ ngồi lên, Giang Thiệu phát động xe nhưng không đi ngay. "Dây nịt an toàn cũng cần anh dạy em cài?"
Mặc dù anh không có nổi trận lôi đình, trên mặt cũng không lộ vẻ gì, nhưng quanh người anh bị bao phủ bởi một tầng khí ép cực thấp, Diệp Tiểu An có thể cảm thấy lúc này Giang Thiệu thật tức giận.
Trên đường đến bệnh viện, không khí trong xe cực kỳ trầm muộn. Tay phải của Giang Thiệu vẫn hoạt động bất tiện, tốc độ xe cũng không nhanh. Nhưng Diệp Tiểu An không biết thật ra Giang Thiệu giữ vững tốc độ thấp hoàn toàn bởi vì cô và cái bụng có thể đã có một hạt đậu nhỏ của cô.
Lúc chờ đợi kết quả xét nghiệm, Giang Thiệu ngồi trên ghế dài ở hành lang, tầm mắt rơi vào phong cảnh ngoài cửa sổ, trầm giọng hỏi. "Đã bao lâu em không có cái kia?"
Diệp Tiểu An không có lên tiếng, đứng trước người anh như học sinh bị phạt.
"Giao phó chi tiết!" Giang Thiệu khiển trách, Diệp Tiểu An lập tức uất ức. "Anh bị bệnh nghề nghiệp? Tôi đâu phải phạm nhân của anh chứ!"
Giang Thiệu nhíu nhíu mày, hòa hoãn giọng nói. "Rốt cuộc đã bao lâu?"
"Từ lần đó đến bây giờ vẫn chưa tới." Diệp Tiểu An cắn cắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-da-nghe-thay-chua/854225/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.