Đêm qua ngủ trễ lại thêm mệt mỏi tích tụ nhiều ngày, Khánh Vân ngủ một giấc đến chín giờ, bên cạnh hiện tại đã không còn ai. Tuy nhớ rõ mọi chuyện xảy ra đêm qua nhưng lo lắng, không yên vẫn cứ luẩn quẩn trong lòng.
Kiều Trang thức dậy sớm nấu bữa sáng cho Khánh Vân, muốn tẩm bổ chị ấy, muốn thấy chút da thịt trên gương mặt hao gầy. Nàng vào phòng thấy Khánh Vân ngẩn người ngồi trên giường, mỉm cười đi đến dùng hai tay nâng lấy gương mặt cô, dịu dàng hỏi.
"Đang nghĩ cái gì?"
Khánh Vân chăm chú nhìn Kiều Trang vô thức nói:"Nghĩ về em!"
Kiều Trang cong môi, hai lúm đồng tiền càng sâu, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô: "Em đang ở trước mặt chị đây!"
Khánh Vân vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, gương mặt nghiêm túc đáp: "Em không chỉ ở ngay trước mặt chị mà còn ở trong khối óc và trái tim của chị."
Kiều Trang nghe xong mắt cười càng híp lại, đưa hai tay nựng lấy hai bên má không có bao nhiêu thịt của cô, tinh nghịch hỏi: "Em đi mới có một tháng mà cái miệng của chị lại ngọt như vậy?"
Khánh Vân không đáp, sau đó ôm chầm lấy nàng, mặt áp vào bụng nàng, không ngừng lặp lại:"Chị nhớ em. Thực sự rất nhớ em! Sau này, đừng xa chị lâu như vậy có được không?"
Kiều Trang vuốt lấy mái tóc đen mềm mại của cô, chắc nịch đáp: "Sẽ không!"
Khánh Vân lúc này bỗng đứng dậy, Kiều Trang ngay lập tức trở nên nhỏ bé trước mặt cô. Nàng ngẩng mặt chưa kịp hiểu ra đã bị cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-dau-hut/973084/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.