Phòng ăn trang trí tinh xảo lộng lẫy nhưng cũng không kém phần ấm áp, từ chậu hoa lan đến khay đựng mứt trái cây trên bàn liền cảm nhận được không khí sinh hoạt gia đình hài hoà, tràn đầy sức sống.
Cùng cái nhà cô lớn lên không giống nhau.
Cô bỗng nhiên bị choáng ngợp bởi cảm giác mới lạ này.
Không biết nên nói gì làm gì, cũng không biết một gia đình như vậy phải sống chung như thế nào.
Cô đứng im tại chỗ mấy giây, đột nhiên trước mặt bị một đồ vật trùm lên, bao quanh cô là mùi vị quen thuộc, mùi thuốc lá nhàn nhạt của Hứa Ninh Thanh, cùng với mùi hương không rõ là sữa tắm hay là bột giặt mát lạnh.
Trước mắt cô tối sầm, âm thanh người đàn ông bên cạnh vang lên: "Thay đồ đi".
Cô giơ cánh tay lên, đem quần áo trùm trên đầu kéo xuống, là bộ đồ vừa rồi Hứa Ninh Thanh lấy từ trong phòng ngủ ra.
Một bộ đồng phục bóng chày màu đen, không giống phong cách ăn mặc bây giờ của hắn, hẳn là quần áo lúc còn đi học trong nhà.
"Vâng" cô gật đầu, cũng không hỏi gì nhiều liền đi thay.
Hứa Ninh Thanh cầm đồng phục bị bẩn và bộ đồ của Lý Khâm đưa cho người giúp việc đi giặt.
Từng đĩa đồ ăn được bày biện ra, đầy ắp cả bàn.
Trần Điềm hướng thư phòng gọi một tiếng, không bao lâu Hứa Thừa Sinh cũng đi xuống.
Thường Lê ngoan ngoãn chào một tiếng: "Cháu chào bác Hứa".
Hứa Thừa Sinh đẩy gọng kính: "Lê Lê tới rồi đấy à, ở trường học không có việc gì chứ?"
Hứa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-dung-co-nhong-nheo/1438189/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.