Sau khi xuống máy bay, Tần Noãn đi cùng ban lãnh đạo công ty.
Mãi cho đến khi cô nhìn thấy An Thành và những người khác, cô mới chào hỏi lãnh đạo, vui vẻ chạy về phía người đàn ông đang bịt kín mặt.
Vui muốn nhảy cẫng lên, giống như một chú thỏ con đang tung tăng chạy nhảy.
Khuôn mặt Cố Quân Dương đang u ám, không hiểu sao lại bị cô mê hoặc, khi người phụ nữ chạy đến gần, anh hơi giang hai tay ra, trực tiếp ôm trọn lấy cô vào lòng.
An Thành cùng Lý Hưởng bên cạnh: “…”
Chà, bọn họ lo lắng quá nhiều rồi.
Cố Quân Dương sẽ không bao giờ nỡ giận Tần Noãn!
“Em nhớ anh.” Tần Noãn ở trong lồng ngực anh mà cọ qua cọ lại, giọng nói mơ hồ nhưng Cố Quân Dương lại có thể nghe rõ.
Một nụ cười hiện lên trên mặt xù xụ của anh, anh ôm chặt lấy cô, hừ nhẹ một tiếng: “Bây giờ em đã biết là em không thể rời xa anh rồi.”
Tần Noãn gật gật đầu, tâm trạng của người đàn ông đột nhiên tốt hơn nhiều.
“Đi thôi, anh Quân dẫn em đi ăn đồ ăn ngon, rồi mua quần áo đẹp.”
Tần Noãn còn chưa ăn tối, bụng đã bắt đầu sôi ùng ục.
Cô ngoan ngoãn khoác tay người đàn ông, hai người đi về phía trước.
An Thành và Lý Hưởng giúp Tần Noãn mang hành lý, lòng quặn đau đi theo sau hai con người đang tình chàng ý thiếp kia.
Điều khó chịu là họ không những phải làm hai thằng cu li mà còn phải ăn cơm chó ngập mồm.
Từ nhà hàng đến trung tâm mua sắm.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-dung-gian-anh-nua-huong-tru-cach-cach/718811/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.