Tần Noãn ngây ngốc tin lời anh.
Cô vỗ lưng, an ủi anh.
Nụ cười trên khóe miệng Cố Quân Dương càng sâu hơn.
“Em đang làm gì ở đây vậy?” Sau khi Tần Noãn buông anh ra, Cố Quân Dương nhìn về phía nhân viên bận rộn cách đó không xa và An Thành đang đi về phía mình.
An Thành ho nhẹ một tiếng, giọng nói thiếu tự tin: “Là tôi nhờ cô Tần giúp ít việc.”
Người đàn ông cau mày, hiển nhiên là không hài lòng với câu trả lời của An Thành.
Anh đưa Tần Noãn đến Paris để thư giãn, không phải để cô làm việc.
An Thành cảm thấy vô cùng tội lỗi khi bị Cố Quân Dương nhìn, vì vậy anh chỉ có thể nhìn Tần Noãn để cầu cứu.
Tần Noãn hiểu ý, kéo kéo ống tay áo Cố Quân Dương, nhỏ giọng nói: “Chờ em thêm mười phút, làm việc xong chúng ta đi ăn tối.”
Cô chớp đôi mắt hạnh nhân tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Cố Quân Dương không thể chịu nổi dáng vẻ khi làm nũng của cô, trong lồng ngực như có con nai chạy loạn, khó khăn “ừm” một tiếng, coi như là đáp lại.
An Thành thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn thoát nạn.
…
Sau khi Tần Noãn hoàn thành công việc, cô giao những công việc không quan trọng còn lại cho tổ đạo cụ.
Cô rời khỏi địa điểm quay phim với Cố Quân Dương.
Trên đường đi, dù nắm tay nhau, Cố Quân Dương cũng không sợ paparazzi hay fans vây quanh làm phiền.
Cuối cùng anh cũng tìm được cảm giác lứa đôi, lòng nhẹ nhõm đến lạ.
Cố Quân Dương đưa Tần Noãn đi ăn những món ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-dung-gian-anh-nua-huong-tru-cach-cach/718818/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.