Buổi tối Thịnh Minh Hoài không ăn gì, chè đậu xanh còn nguyên được người hầu mang xuống.
Minh Dư thật sự tức cười.
Ba ngày không về thì thôi, còn tuyệt thực, làm ra vẻ cái gì?
10 giờ đêm, Minh Dư trằn trọc đứng dậy, vẫn là đến phòng Thịnh Minh Hoài.
Khóa cửa phòng của Thịnh Minh Hoài đã hỏng, vẫn là khoảng thời gian trước chính anh đá phát giận, khó trách không khóa được.
Mở cửa, khí lạnh điều hòa ập vào trước mặt, Minh Dư cắn răng rùng mình một cái.
Trên giường phồng lên một độ cung, Thịnh Minh Hoài che đầu ngủ, trên gối đầu lộ ra một chút tóc ngắn.
Minh Dư biết anh sẽ không ngủ sớm như vậy, đồng hồ sinh học của toàn bộ lớp 12 đều là 12 giờ tối đến 5 giờ sáng, hơn nữa mỗi ngày nghỉ trưa chỉ ngủ năm sáu tiếng đồng hồ.
“Thịnh Minh Hoài anh đừng giả vờ ngủ!” Cô không bật đèn, trực tiếp đi qua xốc chăn của anh.
Sự tức giận này muốn kéo đến khi nào, dù sao cũng phải có lời chắc chắn.
Thịnh Minh Hoài không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, thân hình cao lớn ôm cánh tay cuộn tròn trên giường.
Cô để sát vào mới phát hiện, nhiệt độ cơ thể của anh nóng bỏng.
Ban ngày một thân mồ hôi nóng trở về, bật điều hòa lại tắm nước lạnh, ban đêm bật điều hòa thấp như vậy. Sờ sờ cái trán, phỏng chừng đã sốt đến hơn 38 độ.
“Thịnh Minh Hoài anh đừng ngủ, mau đứng dậy uống thuốc.” Minh Dư nhăn lông mày đi kéo anh.
Sức lực nam sinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-gai-coca-bach-mao-phu-luc/694642/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.