Buổi tối, Minh Dư gọi điện thoại cho Thịnh Minh Hoài.
Hoạt động nghiệp dư của Đại thiếu gia nhà họ Thịnh phong phú, buổi tối luôn phải xem hai bộ phim mới đi ngủ, giờ này anh chắc đã dùng xong bữa tối sau đó đến phòng xem phim.
Nhưng gọi hai cuộc điện thoại qua, anh cũng không nhận. Được lắm, thật là đủ kiên cường.
Minh Dư vứt điện thoại đi ngủ, đầu chìm sâu trong gối. Sau đó lại đến Thanh Hải chơi hai ngày, trằn trọc qua mấy nơi, không chơi nổi nữa mới mang vali quay về.
Khi đến thành phố S, đã là đêm khuya.
Mọi thanh âm buổi tối đều im lặng, cô nhẹ nhàng chân tay về nhà, vali hành lý ném ở phòng khách. Đang định lén lút lên lầu về phòng, đã bị bóng người đứng ở bậc thang doạ nhảy dựng.
"Bên ngoài chơi vui không?" Thịnh Minh Hoài mặc áo ngủ đứng trước mặt cô. "Anh làm em sợ muốn chết!"
Minh Dư vỗ nhẹ bộ ngực, nhìn anh chậm rãi đi xuống bậc thang, cách mình càng ngày càng gần. Anh vừa tắm rửa xong, hương sữa tắm trên người rất nồng,
Minh Du cười hì hì dán lên, ôm lấy eo anh: "Anh nhớ em sao? Biết hôm nay em về, cố ý đứng ở đây nghênh đón em?"
Anh làm gì biết hôm nay cô sẽ về.
Vốn dĩ chỉ muốn xuống lầu uống nước, lại không nghĩ đến bị cô ôm lấy. Thân thể mềm mại dán lên, suýt thì anh không đứng vững, một tay đỡ lấy eo của cô, ôm người lên phía trên.
"Em ngã bây giờ." Anh nói.
“Em không sợ, có anh ở đây mà.”
Minh Dư thò
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-gai-coca-bach-mao-phu-luc/694663/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.