Tôi hít một hơi thật sâu: “Lục Tầm, nếu anh thực sự muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này, hãy cắt đứt hoàn toàn với cô ấy.”
Lục Tầm có vẻ đang đấu tranh tư tưởng.
Nhưng cuối cùng, anh ấy vẫn từ từ buông tay tôi ra.
“Tự Thu, chị em mấy năm nay ở nước ngoài sức khỏe không tốt, bây giờ bị em kích động làm cho bệnh dạ dày tái phát, anh không thể mặc kệ được, em ngoan nhé, đừng làm loạn nữa, về nhà trước có được không?”
Anh ấy nhìn tôi, nhưng tâm trí lại hoàn toàn dành cho Diệp Tri Hạ.
Dù đã biết rõ, giữa tôi và Diệp Tri Hạ, anh ấy sẽ không bao giờ kiên định chọn tôi.
Lúc này, tất cả những do dự, lưỡng lự, băn khoăn dường như đều rời xa tôi.
Tôi nghe giọng mình rõ ràng: “Được.”
“Lục Tầm, em chỉ hy vọng, khi anh nhận ra hôm nay anh đã mất đi điều gì, anh sẽ không hối hận.”
Lục Tầm dừng tay đang đỡ Diệp Tri Hạ, không quay đầu lại:
“Tự Thu, anh không phải là người dễ bị đe dọa.”
Tôi một mình đi đến bệnh viện.
Đèn phẫu thuật sáng lên, rồi tắt đi.
Đứa trẻ này từ lúc tồn tại đến khi ra đi, cha của nó chưa từng biết đến sự tồn tại của nó.
Lục Tầm từng rất mong đợi có một đứa con với tôi, ôm tôi mơ tưởng về cảnh gia đình ba người hạnh phúc vô số lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi luôn nghĩ, nếu có con, tôi sẽ dành cho nó tất cả tình yêu vô điều kiện của mình.
Để nó lớn lên trong hạnh phúc.
Nhưng tôi đã yêu sai người, Lục Tầm không phải là một người chồng tốt, thì làm sao có thể là một người cha tốt?
Khi tôi trở về nhà mẹ đẻ với khuôn mặt tái nhợt, mẹ tôi giật mình.
“Sao con lại thành ra thế này?”
Mặt bố đen lại:
“Sao tự nhiên lại muốn ly hôn? Có phải thằng Lục làm điều gì có lỗi với con không? Để bố đi đánh nó một trận!”
Mẹ bưng trà nóng lên, hơi ấm từ thành cốc lan tỏa, làm ấm những ngón tay lạnh lẽo của tôi.
Tôi vừa mở miệng, đã không kìm được mà nghẹn ngào.
Đang định nói hết nỗi ấm ức trong lòng, thì nghe mẹ nói:
“Tự Thu, công ty của Lục Tầm sắp lên sàn rồi, con đã vất vả nhiều năm để tạo nên thành quả này, thực sự muốn giao hết cho người khác sao?”
Tôi sững sờ.
Mẹ nói tiếp:
“Chuyện của anh ta và Tri Hạ, chúng ta cũng biết rồi, nhưng đó là chuyện đã qua. Đàn ông mà, cái gì không có được, dù là c*t cũng thấy thơm. Không bao lâu nữa anh ta sẽ hiểu ra rằng, người anh ta yêu nhất là con.”
Tôi nhìn hai người rất lâu, rồi nói:
“Vậy nên dù con rất đau khổ, rất buồn, bố mẹ cũng nghĩ rằng con không nên ly hôn, đúng không?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.