Buổi tối ăn cơm xong Vương Dịch Phong và Khả Ngân lại phải cùng nhau chen chúc trên một cái giường đơn cũ rích của cô, Vương Dịch Phong vỗ hai cái vào gối sau đó nằm xuống càu nhàu.
- Biết thế này tôi thay luôn cả cái giường cho cô.
Khả Ngân ôm cái gối lườm hắn.
- Tuổi thơ của tôi ai cho anh có cái quyền đụng vào?
Khả Ngân kéo chăn nằm xuống, dùng khuỷu tay hẩy một cái vào cánh tay hắn.
- Tắt điện đi.
Công tắc ở ngay trên đầu giường, Vương Dịch Phong vươn tay tắt đi, ở trong phòng hiện tại chỉ còn lại đèn ngủ màu ngũ sắc. Cảm giác đã không còn gượng gạo giống như lần đầu cả hai cùng ngủ, cả hai nằm thẳng trên giường, vẫn như cũ, bắp tay chạm vào nhau. Khả Ngân ngẩng đầu nhìn trần nhà đang nhuộm bởi vô vàn những màu sắc, vu vơ gọi.
- Dịch Phong....
Vương Dịch Phong dường như cũng chưa ngủ, nghe thấy cô gọi một tiếng, liền trả lời.
- Chuyện gì?
Ở trong không gian yên tĩnh như vậy nghe âm thanh trong cổ họng có chút khàn khàn, tự nhiên không khí lại trùng hẳn xuống. Khả Ngân vẫn dán mắt vào những đốm màu ở trên tường, chần chừ một lúc mới hỏi.
- Có thể anh sẽ cho rằng tôi nhiều chuyện, nhưng thật sự tôi rất tò mò, sau này anh và Thiên Ân định sẽ thế nào?
Lại một khoảng yên lặng tràn tới, Khả Ngân biết khi nói ra chuyện này Vương Dịch Phong vô thức sẽ sững lại, hô hấp cũng không còn được đồng đều. Mãi một lúc sau, hắn không trả lời mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-la-cua-chinh-toi/1374975/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.