Hoàng Thiên Ân nhắm mắt lại giống như muốn ngủ, Vương Dịch Phong cũng không làm phiền cô nghỉ ngơi kéo chăn lại cho cô cẩn thận rồi mới đứng dậy đi ra khỏi phòng. Tiếng sập cửa vừa vang lên Hoàng Thiên Ân đã mở mắt nhìn trần nhà. Ở trong lòng cô, có một cảm giác không an toàn.
Cảm giác khi ở bên Dịch Phong đã không còn như lúc trước nữa, ánh mắt hắn nhìn cô đã không còn đằm thắm như xưa. Cô không cho rằng Dịch Phong thay lòng, có chăng chỉ là dường như có một hình bóng nào đó đang tác động tới hắn.
Ánh mắt lo lắng của Vương Dịch Phong khi nghe tới chuyện khuôn viên mà Khả Ngân đứng có chim bồ câu, khoảnh khắc hắn một giây cũng không suy nghĩ lập tức quay đầu chạy tới bên cô ấy. Nếu như sự lo lắng của Vương Dịch Phong dành cho cô là từ tình cảm của hắn thì sự lo lắng của Vương Dịch Phong dành cho Khả Ngân giống như là bản năng vậy. Một bản năng xuất phát từ trái tim, vượt qua cả lý trí để bảo vệ người con gái ấy.
Hoàng Thiên Ân nghiêng đầu tựa vào gối, ở trong tầm mắt nhìn thấy được một khoảng sáng ở ngoài cửa sổ.
Vương Dịch Phong, có phải tình cảm của anh dành cho em đã không còn trọn vẹn giống như lúc đầu? Lúc này, em nên vui hay nên buồn đây?
......
Khả Ngân về nhà mang cháo tới, lại tiện mua thêm một ít hoa quả. Nghe nói người bệnh ăn hỏa quả sẽ rất tốt.
- Cô thích táo hay lê?
Khả Ngân vừa hỏi vừa chạm vào đĩa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-la-cua-chinh-toi/473629/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.