Bác sĩ mặc áo blouse trắng, nhìn người thân của bệnh nhân không vòng vo nữa, trực tiếp nói.
- Tình trạng của bệnh nhân hiện tại chúng tôi sẽ dùng phương pháp xạ trị trước, sau đó cấy ghép tủy để điều trị. Người cho tủy nếu là người nhà bệnh nhân thì tỉ lệ sẽ cao hơn.
Cha Hoàng nghe vậy liền vội vàng chỉ vào ngực mình.
- Tôi là cha nó.
Bác sĩ nhìn ông, vị này xem ra cũng đã có tuổi rồi, vị phu nhân trong kia cũng vậy. Bác sĩ ậm ừ.
- Tuổi của các vị... tôi cho rằng nên lấy tế bào tủy từ người trẻ hơn một chút sẽ tốt cho bệnh nhân hơn.
Bác sĩ tuy không nói rõ ra nhưng mọi người cũng hiểu được hàm ý của ông nghĩa là gì, cha Hoàng bỗng chốc liền im lặng. Ở trong nhà cũng chỉ có một mình Thiên Ân là đứa con duy nhất, không có anh em nào cả.
Vương Dịch Phong liếc qua cha Hoàng một cái rồi nhìn bác sĩ nói.
- Anh em họ thì sao? Tôi là anh họ của cô ấy.
Khả Ngân ngẩng đầu nhìn hắn, thấy trong đáy mắt Vương Dịch Phong hoàn toàn bình tĩnh. Bác sĩ nhìn hắn, sau đó ngần ngừ một lúc hỏi lại.
- Cậu chắc chứ?
Người hiến tủy có thể sẽ gặp phải một vài biến chứng, ông muốn xác nhận lại. Vương Dịch Phong kiên quyết gật đầu. Bác sĩ nhìn hắn, sau đó nói.
- Được rồi, vậy cậu theo tôi đi xét nghiệm.
Nghe có vẻ đường đột, nhưng bản tính của Vương Dịch Phong là vậy. Nghĩ tới sẽ làm, không cần đắn đo quá nhiều, nhất là chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-la-cua-chinh-toi/473634/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.