“Chào chị dâu…” Triệu Kha và Dương Văn đồng thanh chào. Nhưng vừa mới chào xong bọn họ bỗng thấy sửng sốt, Trử Tụng vừa nói vợ anh ấy tên là gì? Kiều Ưu Ưu? Cái tên này nghe quen quen.
“Chào mọi người.” Kiều Ưu Ưu cười và gật đầu. Lần đầu tiên nghe thấy có người gọi cô là chị dâu, không giống như khi Trử Tư gọi mà đây là sự khẳng định thân phận chị dâu trong quân đội của cô, Kiều Ưu Ưu chợt cảm thấy vô cùng tự hào.
“Á! Tôi nhớ ra rồi!” Triệu Kha đập mạnh tay vào đầu, lớn giọng hét lên: “Lẽ nào chị dâu là… là…” Triệu Kha quá kích động nên nói không rõ ràng, lời nói ở ngay trong miệng rồi cũng không nói được ra, thật là chấn động!
“Không phải chứ…” Dương Văn cũng ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào Kiều Ưu Ưu tự lẩm bẩm.
“Không phải cái gì? Làm cái gì đấy hai người này, mắt đóng băng rồi à!” Trử Tụng cười rồi vỗ tay vào mặt từng người, “Không mau đi đi.”
“Trung đội trưởng…” Triệu Kha nuốt nước miếng.
“Kiều Ưu Ưu, đừng để ý tới họ, bọn họ đều hồ đồ cả rồi!” Nói xong, anh kéo tay Kiều Ưu Ưu đi về nhà.
Triệu Kha lại nuốt nước miếng, nhìn theo hình bóng có chút mơ hồ đang bị tuyết che lấp, lẩm bẩm nói: “Đúng là Kiều Ưu Ưu.”
Triệu Kha sau khi mơ màng bỗng hưng phấn trở lại, xoa xoa tay nói: “Thật không ngờ, kiếp này mình đã gặp được người thật rồi. Mẹ ơi! Thật là phấn khích, hôm khác phải xin chữ kí mới được!”
“Chả trách trung đội trưởng thích xem
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-la-doi-canh-cua-anh/879632/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.