Kiều Ưu Ưu mở mắt ra, trước mắt là hình ảnh mờ nhạt, cô lại nhắm chặt mắt lại rồi mở ra, một màu trắng xóa, hình như cô đã ngủ rất lâu rồi, đã lâu lắm rồi cô không nghỉ ngơi như vậy. Cả người cô như bị tách rời, đau nhức không còn sức lực.
“Ưu Ưu, cậu tỉnh rồi à!”
Kiều Ưu Ưu nhìn khuôn mặt đang cười trước mắt, tất cả mọi kí ức chợt ùa về, Kiều Ưu Ưu nhớ tới Trử Tụng đang hôn mê chưa tỉnh, lập tức muốn ngồi dậy, nhưng khi cử động thì phần bụng lại bị một cơn đau thắt.
“Đừng ngồi dậy!” Trì Lâm nhấn vai cô xuống, nheo mày nói: “Cậu cần phải nghỉ ngơi.”
“Mình bị làm sao?” Kiều Ưu Ưu không hiểu, cô chợt nhớ tới cơn đau thấu tận xương tủy tối hôm qua, hai tay Kiều Ưu Ưu đặt lên bụng, hơi kích động hỏi: “Đứa bé không sao chứ?”
“Đứa bé…” Trì Lâm do dự, cô đã mong mỏi đứa trẻ này biết nhường nào, phải làm sao để nói cho cô biết đã không giữ được đứa bé?
“Cậu đừng đùa với mình nữa, mình đã hứa với Trử Tụng là sẽ cùng con đợi anh ấy tỉnh lại.” Khuôn mặt Kiều Ưu Ưu hiện lên sự mong mỏi tuyệt vọng, cô có một dự cảm chẳng lành, nhưng cô vẫn muốn tin chỉ là bản thân mình đã nghĩ ngợi nhiều.
“Ưu Ưu, cậu phải kiên cường lên, đứa bé… mất rồi.” Trì Lâm nói một cách khó khăn, giây phút cô cúi đầu xuống, nước mắt đã rơi xuống cánh tay Kiều Ưu Ưu.
Kiều Ưu Ưu rụt lấy cánh tay như vừa bị bỏng, nhìn Trì Lâm với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-la-doi-canh-cua-anh/879716/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.