Đã mười một giờ đêm, trời tối đen như mực, nhưng không khí khô nóng của đêm hè vẫn khó chịu vô cùng. Chu Minh đi tắm hòng xua tan mọi mệt mỏi, những sợi tóc ướt nhẹp rủ xuống trước trán khiến anh có thêm vài phần quyến rũ. Tạ Anh Tư bị thương ở chân nằm nhà tĩnh dưỡng, đang nằm dài trên ghế sô pha, say sưa xem phim sitcoms nửa đêm. Mặc chiếc quần đùi mát mẻ, bên chân bị thương đang đặt trên ghế một cách gọn gàng, mắt cá chân sưng to như cái bánh bao. Chân bên kia duỗi thẳng trên ghế, đung đưa trái phải, cả người giống như con cua chân dài đang nằm phơi nắng nhàn nhã trên bãi biển.
Chu Minh ngồi dựa bên cửa, nhìn cái dạ dày lép kẹp của cô dưới ánh đèn, có chút khổ não. Anh cầm chiếc khăn bông ngồi xuống nền nhà, cô rất tự giác đón lấy chiếc khăn, rồi cứ thế vừa nằm vừa lau tóc cho anh, đôi mắt sáng ngời từ đầu tới cuối vẫn dán chặt vào màn hình ti vi, xem tới chỗ đặc sắc, hưng phấn tới mức đánh vào vai anh, “Ha ha ha, như thế mà cũng bị sảy chân… haha.”
Chu Minh thấy hơi đau, nắm lấy cánh tay đó của cô, quay đầu quát, “Bà cô nhỏ, vai của tôi không phải cái bao cát đâu.”
Tạ Anh Tư liếc anh một cái chẳng vui vẻ gì, động tác lau tóc vẫn không dừng lại, nhưng lực tay có vẻ mạnh thêm một chút, “Làm bao cát một tý mà anh cũng tủi thân hả? Chẳng thấy em vì danh dự của gia đình mà bị thương sao? Anh xem, em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-la-dua-chua-anh-la-ca/515061/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.