Đêm thu, đèn hoa đăng vừa được treo lên. Chu Minh tắm xong, lấy khăn bông lau mái tóc ướt nhẹp, bước vào phòng khách hỏi Tạ Anh Tư đang nằm trên ghế sô pha gặm táo xem ti vi, “Bà xã, cái quần hiệu CK màu đen của anh đâu? Mất tích cả tuần nay rồi!”
Động tác gặm táo ngừng lại một lát, “Đã mất tích cả tuần nay mà bây giờ mới báo án với em? Muộn rồi!” Thực sự đã quá muộn rồi!
“Sao lại muộn, quần áo trong nhà không phải do em giặt sao, em không thể không biết được?” Vừa lau tóc vừa nhấc đôi chân dài của Tạ Anh Tư ra và ngồi xuống sô pha, sau đó anh lại đặt chân cô lên đầu gối mình, vừa cười vừa hỏi vợ đang nằm dài một cách nhàn nhã: “Bà xã, chiếc quần đó của anh không mọc chân đâu.”
Người nào đó thoải mái trở mình sang tư thế khác, tiếp tục cắn một miếng táo to, nháy nháy mắt, “Chu papa à, nhưng con trai cẩu của anh thì có chân đấy!”
“Trư Đầu? Trư Đầu làm sao?”
Cuối tuần, một Tạ Anh Tư vô địch cả về thể chất lẫn tinh thần lại ngủ nướng đến khi mặt trời lên tận đỉnh đầu, đến trưa, cô nằm ườn trên giường, cuộn tròn mình lại trong chăn giống như một con sâu, đói đến nỗi trước mắt hiện ra màu vàng óng mỡ màng của chiếc đùi gà, cuối cùng đành miễn cưỡng ngồi dậy, ngóc cái đầu như tổ quạ đi tìm thức ăn.
“Anh tới phòng của nó xem thử thì biết. Ôi, táo ngọt quá!”
Sau một hồi, tiếng gầm thét từ phòng khách ầm ầm vang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-la-dua-chua-anh-la-ca/515062/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.