Ngày thứ hai ở thị trấn cổ, từng làn hoa thơm ngát lẫn trong đó là mùi gỗ khô lâu ngày, khiến lòng người ngất ngây. Tạm thời để chú chó nhỏ ở khách sạn, Chu Minh và Tạ Anh Tư tay trong tay lang thang dạo chơi ven sông, để mặc cho ánh nắng như thác đổ trên người, xối qua bờ vai, tràn qua khuôn mặt nhăn nhúm của bác gái đang thêu thùa bên bậc cửa.
Mới buổi sáng, bác lái đò bên sông dùng chiếc mũ cũ phủ kín khuôn mặt, đánh một giấc say sưa, con chó vàng bên cạnh cũng lim dim nằm dài ra vẻ không vừa ý. Ở một nơi như thế này, e rằng thứ không thiếu nhất chính là giấc ngủ.
Tạ Anh Tư từ nhỏ đã bướng bỉnh, cô kéo Chu Minh chạy đến bên tường vườn một nhà dân thì dừng bước, trông mà phát thèm với những cánh hoa tử vi đang nở rộ duyên dáng, từng chùm hoa màu hồng phấn phủ trên bờ tường cao cao, khiến người ta không khỏi thích thú.
Chu Minh thấy hai mắt Tạ Anh Tư tỏa sáng lên khi thấy hoa nở rộ, trong lòng thầm nghĩ, con người ta ai cũng như ai, con gái luôn yêu thích cái đẹp. Lục lại quá khứ, sự luộm thuộm của người con gái này không nói lên tất cả, cô ấy vẫn luôn là một cô gái tốt. Tin rằng dưới sự hun đúc đức tài của anh, trong tương lai không xa, phẩm chất của cô sẽ được nâng cao với tốc độ tên lửa. Vừa nghĩ đến đây, cả khuôn mặt anh ngập tràn vẻ hài lòng.
Tạ Anh Tư khoanh tay liếc Chu Minh một cái, hất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-la-dua-chua-anh-la-ca/515080/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.