Sau khi ăn sáng xong cô lại lên phòng đánh một giấc. Uổng công mặc vest xong lại thay váy ngủ rồi ở nhà.
Đang say giấc nồng thì cô nghe tiếng ầm ầm, ầm ầm,... cứ liên tục như vậy không dứt. Cô liền bị đánh thức, bước ra ban công xem chuyện gì.
Dưới sân khuôn viên, Vương Dịch Thiên đang đứng trong cái giỏ treo tự khởi động động cơ của một cái khinh khí cầu cực to, đủ màu sắc. Tiếng ầm ầm lúc nãy là do việc này gây ra. Phía đằng sau Hắc Hổ cũng đang khởi động một cái.
Khinh khí cầu của Vương Dịch Thiên căng lên trước, nó từ từ bay nhè nhẹ lên phía trên, đến chỗ ban công Phỉ Phùng Lam đang đứng.
“Đứng im đó, tôi qua đón em.” - Vương Dịch Thiên trầm ấm dặn dò.
“Không cần đâu cậu chủ, tôi sẽ tự qua đó.” - Phỉ Phùng Lam cười lém lỉnh. Cô có võ nhưng chưa bao giờ có cơ hội biểu diễn trước mặt Vương Dịch Thiên.
Nói xong Phỉ Phùng Lam phóng chân đạp mạnh vào tường lấy thế bật ra ngoài khỏi ban công, lực của cô không đủ để nhảy tọt vào trong giỏ treo, chỉ lấy hai tay ôm lấy thành giỏ.
Vương dùng hai cánh tay rắn chắn nhấc nhẹ cô vào trong cái một.
“Em gan thật đó, dám nhảy qua đây. Mà thân thủ cũng không tồi.” - Vương Dịch Thiên nhìn cô tấm tắc khen ngợi.
Phỉ Phùng Lam lên giọng chảnh chọe: “Tôi mà.”
Vương Dịch Thiên bĩu môi cốc đầu cô một cái: “Mới được khen tí đã lên mặt, không có tôi em có thể an toàn lên đây sao?”
“Nếu không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-la-nguoi-thu-tu-lai-la-nguoi-dau-tien/1758769/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.