Hắc Hồng nhanh chóng bắt máy, giọng nói vô cùng điềm tĩnh: “Lạc thiếu gia, không biết là có chuyện gì?”
Lạc Xuyên Kha bên đầu dây cười gian xảo: “Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc Vương Dịch Thiên, tối nay là đến hạn giao dịch rồi.”
“Dời lại được không?”
“Thật tiếc quá. Tôi lỡ thông báo luôn cho các vị đối tác khác ở nước ngoài là tối nay sẽ giao dịch rồi, giờ không dời được đâu.” - Lạc Xuyên Kha giả bộ nuối tiếc.
“Các vị khác không giao dịch chung với chúng tôi và anh. Họ giao dịch riêng với cậu chủ chúng tôi không phải sao?” - Sắc mặt Hắc Hồng tối sầm lại. Lạc Xuyên Kha đang gài bọn họ.
“Đúng là vậy, nhưng để mọi người ở lại địa bàn của tôi lâu quá hẳn là mọi người cũng không thấy thoải mái tí nào, nên tôi mở lòng tốt giúp mọi người thúc đẩy tiến trình rồi đấy thôi. Tôi đã mời họ rồi, không hủy được.” - Nói rồi anh ta cúp máy, cười thật lớn, thật hả hê.
Loading...
Vương Dịch Thiên, một người vừa phẫu thuật chưa đầy một ngày không thể lết đi làm việc được rồi. Lần này trên giang hồ, cái tên Lạc Xuyên Kha và Vương Dịch Thiên không phải chín mười với nhau nữa, mà là tôi mười, anh còn số không.
Hắc Hồng tức giận nắm chặt điện thoại trên tay như muốn bóp nát nó. Mọi người đều nằm rõ tình hình hiện tại, bây giờ Vương Gia không khác gì con rắn mất đầu.
Phỉ Phùng Lam lên tiếng: “Không sao, em có cách.” - Đôi mắt của cô bắt đầu thay đổi, từ mệt mỏi chuyển sang căm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-la-nguoi-thu-tu-lai-la-nguoi-dau-tien/1758789/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.