Cô vừa bước xuống sảnh, đã thấy Vương Dịch Thiên ngồi đọc tạp chí, trên bàn còn có một ly trà nóng. Tam Hắc đã đứng xếp hàng trước mặt anh từ bao giờ.
Cô nhanh chóng chạy lại, đứng cạnh Hắc Hồng.
“Cậu chủ, chào buổi sáng.”
“Có vẻ tâm trạng của cô rất tốt.”
“Vâng.”
“Được, hôm nay bắt đầu tập huấn.”
Một dấu chấm hỏi siêu lớn xuất hiện trong đầu cô. Một người vệ sĩ từ bên ngoài bước vào đưa cho cô một xấp giấy dày khoảng 2cm.
“Lý lịch của từng người, cùng với địa bàn của chúng ta, cho cô ba ngày để học hết.”
Cô cầm xấp giấy lật qua lật lại, cười tươi: “Cậu chủ, chỉ cần một ngày.”
Anh cười nhếch mép, bỏ tờ tạp chí xuống, tay cầm lên tách trà nóng. Những giọt trà Long Đỉnh loại thượng hạng dần dần chảy xuống cổ họng anh, yết hầu anh di chuyển.
“Được, xem ra cũng biết dùng não.”
Cô cười hì hì, nhanh chóng chạy lên phòng, lật từng tờ lý lịch. Cô tuy bề ngoài có suy nghĩ rất nông cạn nhưng trí nhớ lại rất tốt. Toán Lí Hóa đều cực kì thông thạo, tiếc là không có tiền học đại học. Lật tờ thứ nhất, là lý lịch của Vương Dịch Thiên.
Vương Dịch Thiên, 25 tuổi, cao 1m89, con trai độc nhất của dòng họ Vương,... tiếp theo là hàng tá dòng sở thích.
Lý lịch của Tam Hắc thì không cầu kì như vậy, chỉ có sở trường, không có sở thích.
Hắc Hổ, 28 tuổi, cao 1m83. Sở trường: võ thuật. Lão Nhất Hắc Hổ là trẻ mồ côi, phiêu bạt giang hồ từ năm mười lăm tuổi. Năm 23 tuổi thiếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-la-nguoi-thu-tu-lai-la-nguoi-dau-tien/1758851/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.