Khi họ về đến nhà , Lý Mẫn đang chờ ở dưới lầu , nhìn thấy Lục Diệc Thâm đưa Từ Mạn về .
Bà liền sa sầm nét mặt , gằn giọng : “ Con còn chế nó hại con chưa đủ thảm sao ? ”
“ Mẹ . . ”
“ Ai là mẹ cậu ? Tôi không dám nhận đâu . ” Bà không bao giờ quên được Lục Diệc Thâm đã bỏ rơi con gái mình trong hoàn cảnh thế nào .
Lý Mẫn kéo lấy con gái rồi trừng mắt nhìn Lục Diệc Thâm , “ Cậu làm ơn tránh xa chúng tôi một chút . ”
Bà không thể trách mắng người khác , nhưng bà có quyền trách mắng con gái mình : " Có phải con sẹo lành nên quên đau không ? ” Dứt lời , bà kéo Từ Mạn vào nhà .
Lục Diệc Thâm bước lên nắm lấy tay Lý Mẫn , ngần ngại nói : “ Mẹ . . . con sai rồi , cho con cơ hội chuộc lỗi đi . ” Lý Mẫn hoàn toàn không thông cảm , giằng tay ra rồi đưa Từ Mạn rời đi . Lục Diệc Thâm liền đi theo họ .
Lý Mẫn tức giận , cảm thấy người này đúng là không bình thường .
Vừa vào nhà , bà liền đóng sầm cửa lại .
Từ Mạn không nói gì cả cứ để mặc cho mẹ kéo mình đi .
Hôm đó Lục Diệc Thâm đã đứng chờ cả đêm trước cửa nhà .
Sáng hôm sau , lúc Lý Mẫn ra ngoài đi chợ mới phát hiện .
Nhưng bà giả vờ không nhìn thấy .
Khi quay về , bà liền hỏi Từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-muon-hanh-phuc-ben-anh/504997/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.