Người bị hại Phương Hạ: "..."
Cẩn thận nghĩ lại, có vẻ chuyện này đúng là như thế.
Nhưng mà cớ gì ảnh đế Tạ lại cố tình bôi nhọ mặt cậu? Chẳng lẽ là vì ghen tị vẻ đẹp trai của mình sao?
Phương Hạ nghẹn lời, trong giây lát không biết phải diễn tiếp thế nào.
"Đừng diễn nữa." Bạch Chỉ cười đau cả bụng, "Rửa chén rồi đến đây ăn hoa quả."
Hôm nay thời tiết tốt, xung quanh không bị ô nhiễm ánh sáng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Sau khi ngồi trong sân một lát, Bạch Chỉ nhân lúc mọi người không chú ý, cầm điện thoại trốn vào phòng, đắn đo xem có nên báo cáo tình hình cho bà chủ hay không.
Trước đây cậu chưa từng nhận công việc nào đặc biệt như vậy. Tuy rằng đối phương không yêu cầu gì, có vẻ khá dễ tính, nhưng dù sao cũng là khách sộp, cậu không yên tâm lắm. Bạch Chỉ do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định hỏi yêu cầu của Chu Khả một chút.
Kết quả là bên kia không đòi hỏi gì, tùy cậu lo liệu.
Bạch Chỉ: "..."
Đối với một phi vụ tận năm triệu, bên A lại không có yêu cầu, cho cậu thoải mái phát huy...
Bạch Chỉ nghĩ thế nào cũng thấy áy náy, cắn rứt lương tâm trả lời: [Hay là cháu trả lại tiền cho cô ạ?]
Ngay sau khi gửi tin nhắn, bên A đã gọi điện thoại đến.
"Có chuyện gì sao? Có phải là do Tư Cẩn làm khó cháu không?" Giọng nói của phú bà vô cùng thân thiện, khiến người ta lập tức thấy bình tâm.
"Dạ không,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-nao-co-theo-duoi-nguoi/332769/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.