Kỳ thi đại học đang đến gần, cô nhỏ thường xuyên nấu canh thập cẩm đại bổ cho cô uống, nhưng có uống bao nhiêu cô nhỏ cũng phát hiện chiếc cằm của đứa trẻ nhà mình càng ngày càng nhọn, gầy đến mức gió thổi qua cũng có thể bị cuốn theo.
Người trong nhà luôn lo lắng Lâm Vi Hạ bị ảnh hưởng vì những chuyện này, nhưng Cao Hàng lại cảm thấy chị cậu không có vấn đề gì, mỗi ngày đi học về nhà như thường lệ, trạng thái bình thường đến mức khiến những lời quan tâm của người nhà nuốt vào bên trong.
Buổi tối, Lâm Vi Hạ quay về nhà ăn cơm xong liền trở về phòng, làm ấm sách một lúc rồi vệ sinh cá nhân đi ngủ.
Trong đêm khuya thanh tĩnh, Lâm Vi Hạ nằm trên giường, mở mắt ra, xung quanh tối đen như mực, con chó của nhà đối diện thỉnh thoảng phát ra vài tiếng sủa ồn ào.
Cô lấy điện thoại ở dưới gối ra, tìm ảnh đại diện màu đen kia, nhìn thấy ghi chú Ban hiện rõ bên trên, trong lòng thắt lại.
Bắt đầu gõ chữ ở trong cuộc trò chuyện: Cậu bây giờ——
Cô nhấn xóa, chỉnh sửa lại: A Thịnh, hôm nay tôi có mua sữa bò.
Lại nhấn xóa từng chữ, cuối cùng soạn: Xin lỗi.
Sau đó nhấn nút gửi đi, cuối cùng ném điện thoại sang một bên, tay chân dang rộng trên giường, ánh trăng mờ ảo chiếu qua tấm rèm kéo một nửa, một giọt nước mắt rơi từ khóe mắt đang nhắm chặt của Lâm Vi Hạ.
Lâm Vi Hạ vẫn không nhận được tin nhắn của Ban Thịnh, tin nhắn cô gửi đi cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-nghe-thay-duoc/413878/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.